Editor: LuciferVadden Beta: YuuShira
Sau khi Cao lão rời khỏi sân thượng, xoay người lên lầu hai, trở lại căn phòng của mình, đóng cửa lại khóa trái, cầm một khung hình trưng bày trên bàn lên, ngón tay tỉ mỉ vuốt ve người đàn ông phía trên.
Đây là một tấm ảnh gia đình —- một vị lão nhân, một đôi vợ chồng và một đứa trẻ sơ sinh.
Cao lão nhìn hồi lâu, thở một hơi thật dài, đặt khung hình xuống rồi cầm một khung hình khác lên.
Khung hình này chỉ có hai người
—- Cao lão và Cao Tiêu Phong, bối cảnh là công viên trò chơi.
Đứa trẻ bên trong ôm một con gấu bông Pikachu thoảng cười rất rực rỡ. Lão nhân bên cạnh yên lặng chăm chú nhìn đứa trẻ, nở nụ cười từ ái.
“Haiz, già rồi, già rồi. Chỉ còn cô đơn một mình…” Cao lão buông khung hình xuống, yên lặng than thở.
Ông đã sớm biết rồi. Mặc dù thân thể Tiêu Phong bây giờ không thay đổi, nhưng linh hồn bên trong cũng đã thay đổi.
Buổi trưa hôm đó, ông mơ một giấc mơ, thấy cháu trai Cao Tiêu Phong tới nói với ông lời từ biệt, cũng đã nói rõ một vài chuyện. Sau đấy, Cao lão mới biết người thật đã đi rồi.
Linh hồn mới tới cũng chẳng biết là ai, bao nhiêu tuổi, song làm người không tệ, cũng rất hiếu thảo.
Có điều không nghĩ tới, cháu gái riêng Cao Tử Mân cũng đổi linh hồn.
Cao gia của ông rốt cuộc đã tạo
nghiệt gì…
Cũng chẳng biết là may mắn hay bất hạnh. Bọn họ không trải qua tận thế, đã rời đi trước tận thế rồi. Không biết họ bây giờ có đầu thai không, hay là đoàn tụ cùng con trai và con dâu của ông trên trời?
…
Hiện tại là đêm giao thừa. Trừ nhà không có người ở thì nhà nào cũng đèn đuốc sáng trưng, nồng đậm hương vị năm mới.
Trên đường có không ít sạp nhỏ tranh thủ đêm nay ra ngoài làm ăn. Ăn tết mà, trừ khi thật sự phải chết đói đến nơi thì ai cũng sẽ không bạc đãi chính mình.
Tiêu Phong mua một xâu thịt thỏ nướng, rắc bột thì là lên, mùi thơm đặc biệt câu dẫn người khác.
Ăn thịt thỏ nướng tỏa ra khí nóng thơm ngào ngạt là một loại hưởng thụ trong mùa đông ở nơi đây. Tiêu Phong cắn một miếng nhỏ, mang vẻ không mục đích đi về phía trước. Tề Mộ Vân lặng lẽ đi bên cạnh Tiêu Phong.
Ăn xong một xâu thịt thỏ nướng, Tề Mộ Vân vẫn không nói lời nào đi bên cạnh Tiêu Phong. Tiêu Phong cảm thấy có một tá lời muốn nói nhưng khi lời đến bên mép thì lại không biết nói thế nào.
“Mộ Vân…”
“Đầu tiên em nói cho anh biết, là tại sao trước tận thế anh lại có hảo cảm với Cao Tử Mân.” Ngay lúc Tiêu Phong định mở miệng thì Tề Mộ Vân đưa tay che miệng hắn lại, rồi thu tay.
Có hảo cảm với Cao Tử Mân?
Tiêu Phong trong nháy mắt nghĩ đến có khả năng là tình duyên giữa nam chính và nữ chính, sau đó mới chú ý tới thời gian Tề Mộ Vân nói. Tiêu Phong cảm thấy mình thật sự sợ bóng sợ gió mà.
Sắp xếp lại lời nói một chút, Tiêu Phong mới vừa bước vừa chậm rãi nói.
“Khi đó anh có hảo cảm với Cao Tử Mân là bởi vì… hai người vốn là một đôi. Mà dựa theo quy mô kịch tình thì Diệp Tự Vĩnh cũng sẽ thích cổ. Các anh… ba người cùng tiến tới.” Tiêu Phong nói đến khúc sau, đột nhiên buồn cười.
Mặt Tề Mộ Vân hơi đen lại.
“Đừng ngắt lời em” Tiêu Phong cười nói “Cái thế giới này đối với em mà nói chỉ là một loại vận mệnh mà thôi.”
“Sách?” Tề Mộ Vân rất thông
minh, liên hệ trước sau một chút hắn liền đoán được.
Tiêu Phong hơi sửng sốt, lập tức nói: “Không sai, cái thế giới này đối với em mà nói chỉ là một thế giới bên trong quyển sách mà thôi.”
Tề Mộ Vân cau mày, hắn lại là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết ư, cảm giác này… Quả thật không tốt chút nào.
“Cao Tử Mân là nữ chính, mà… anh và Diệp Tự Vĩnh đều là nam chính. Theo kịch tình mà sách miêu tả thì các anh vừa thấy Cao Tử Mân đã yêu, đã si mê cô ta” Tiêu Phong càng nói càng cảm thấy buồn cười “Mà em, Cao Tiêu Phong, là người qua đường ngay từ đầu đã biến thành tang thi, không chiếm mấy giọt mực.”
“Chỉ có điều kịch tình dường như bởi vì em hoặc người kia xuyên việt thành nữ chính, đưa đến hiệu ứng cánh bướm, khiến anh và Diệp Tự Vĩnh không thích cổ. Diệp Tự Vĩnh trước mắt thì không biết, mà anh thì thích em.”
“Cao Tử Mân xuyên việt thành nữ chính, mà nữ chính có một ngón tay vàng là một vòng tay không gian, bên trong lại có một dòng suối, vừa có thể trị khỏi bệnh virus tang thi, vừa có thể khiến đất bị virus tang thi ô nhiễm trồng được lương thực. Chỉ là không biết tại sao miệng nước suối kia lại biến mất, chắc là Cao Tử Mân đã hoảng sợ, thêm nữa bị một số cánh bướm lả tả, vì thế tối hôm nay mới nói với Cao lão em là người xuyên việt…”
“Không cần nói nữa.” Tề Mộ
Vân đặt tay lên đầu Tiêu Phong, nhẹ nhàng vuốt một cái, giọng rất mềm.
Tiêu Phong không hiểu ngẩng đầu lên nhìn mặt Tề Mộ Vân. Hắn đang muốn tiết lộ thông tin liên quan đến thần ngọc, thứ mà hắn vẫn còn đang cảm thấy khó khăn trong việc chọn lựa.
“Em cũng đã nói, kịch tình bị cánh bướm lay động. Hiện thế giới này đối với em đã không còn giống thế giới bên trong sách nữa phải không?” Giọng Tề Mộ Vân mang theo chút cưng chiều.
Hắn bày ra vẻ mặt ôn nhu, Tiêu Phong nhìn vào mắt hắn. Trong mắt Tề Mộ Vân chỉ phản chiếu một mình Tiêu Phong.
Thần ngọc có thể thực hiện một nguyện vọng… Tiêu Phong đột nhiên muốn một đứa trẻ chảy cùng dòng máu của hắn và Tề Mộ Vân.
Hắn làm thay đổi Tề Mộ Vân rất
nhiều, mà Tề Mộ Vân chưa chắc không làm thay đổi hắn.
Hắn nhớ lại câu nói lúc Tề Mộ
Vân tỏ tình —– em là gợn sóng trong bản điện tim của anh.
“Tự giới thiệu một lần nữa, em tên là Tiêu Phong” Tiêu Phong nói bên tai Tề Mộ Vân “Ngày mai em sẽ cho anh một bất ngờ.”
“Anh chờ.” Hai tay Tề Mộ Vân
vẫn còn đặt nhẹ lên vai Tiêu Phong.
Lúc này bầu trời khu mua bán bắn ra pháo bông. Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, lẳng lặng thưởng thức màn pháo bông đại biểu cho thời đại mới này.
…
Ngày hôm sau, khi Tề Mộ Vân nhận được “kinh hỉ” từ Tiêu Phong, hắn cảm thấy hắn bị làm cho sợ luôn rồi.
Ở trước mặt hắn, Tiêu Phong đang ôm một đứa trẻ sơ sinh, mặt mày rạng rỡ ôm đứa trẻ cho hắn xem, còn hỏi có đáng yêu hay không.
Tề Mộ Vân: “…”
“Đáng yêu không?” Tiêu Phong
cười cười, sờ sờ gương mặt trơn nhẵn nộn nộn của đứa bé trong lòng.
“Đứa bé này” Tề Mộ Vân dừng một
lát nói “Em ôm từ đâu tới vậy?”
Đây không phải là kinh hỉ,
đây là kinh hãi mới đúng!
“À, cái này chúng ta nói sau
đi, anh nhìn mặt nó này, có giống hai chúng ta không?” Tiêu Phong đi đến bên cạnh
Tề Mộ Vân, đưa mặt đứa bé lại gần cho hắn nhìn, cười nói.
“Hai chúng ta?” Tề Mộ Vân có loại cảm giác không nói nên lời.
Thấy Tề Mộ Vân luôn bày ra biểu
tình khiếp sợ, Tiêu Phong nhún nhún vai, ôm đứa bé ngồi trên ghế salon, nói:
“Còn nhớ khối ngọc lục sắc kia không? Chính là cái khối em mang về từ trong bào
thai tang thi hoàng đấy.”
Tề Mộ Vân gật đầu, nói: “Anh
nhớ cái đấy.”
“Nó gọi là thần ngọc, anh có thể nghĩ nó là thất long châu (7 viên ngọc rồng =))), tập hợp đủ thất long châu thì có thể gọi thần long để thực hiện tâm nguyện.”
Tề Mộ Vân: “…”
“Sao thế?” Tiêu Phong khó hiểu
nhìn Tề Mộ Vân.
“Em…Không cần nó để trở về thế
giới của mình?” Tề Mộ Vân hỏi một cái, lập tức hỏi ra vấn đề xoắn xuýt của Tiêu
Phong.
Tiêu Phong nghe thế, nụ cười
trên mặt thu lại một ít, lộ ra biểu tình hoài niệm: “Ở thế giới kia em đã chết
rồi, thi thể đã bị thiêu hủy, thà ở thế giới kia làm một người không gia đình,
còn chẳng bằng ở đây vui vẻ mà sống, người nhà bên kia của em… Cha mẹ em có em
gái em phụng dưỡng.”
Tề Mộ Vân có chút xoắn xuýt
nhìn Tiêu Phong, chần chừ nói: “Nếu thần ngọc có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng
vào, em có thể trở về trước khi em chết, né tránh kết cục tử vong.”
Tiêu Phong: “…” Đột nhiên cảm thấy mình như là một thằng thiểu năng! Mẹ nó thật sự là thiểu năng…
Tề Mộ Vân cười nhạo một tiếng,
ngay sau đó ngồi vào bên cạnh Tiêu Phong, khoác vai hắn, nhìn kỹ đứa bé mà Tiêu
Phong đang ôm.
“Bây giờ hối hận cũng vô dụng,
không có thuốc hối hận để ăn đâu” Tề Mộ Vân dán vào lỗ tai Tiêu Phong “Dáng dấp
đứa bé này rất giống hai ta.”
“Thế giới này trước mắt không có gì để hưởng thụ, đồ ăn cũng ít. Em thật sự cho ra một lựa chọn sai lầm.” Tề Mộ Vân nói.
“Thế giới này không phải có
anh sao” Tiêu Phong liếc mắt nhìn Tề Mộ Vân “Hy vọng anh sẽ không làm em thất vọng.”
Tề Mộ Vân cúi đầu hôn trán
Tiêu Phong, trầm giọng nói: “Anh vĩnh viễn sẽ không làm em thất vọng.”
…
Ngay cả Tề Mộ Vân cũng bị khiếp
sợ, khẳng định Cao lão cũng bị khiếp sợ.
Mùng một đầu năm, Tiêu Phong ôm đứa bé đi thăm Cao lão, Cao lão lập tức kinh hãi. Sau tận thế tỷ lệ trẻ em sinh ra thấp đến đáng sợ, mỗi đứa trẻ ra đời cũng được ghi danh sách cặn kẽ. Đừng nói là Tiêu Phong cưới con người ta đến đây nhé.
Đợi khi Cao lão biết được
thân phận đứa bé này, mặt đầy phức tạp.
Dầu gì hôm qua ông vẫn còn
thương xuân thu buồn rằng Cao gia chỉ còn lại một mình ông, hôm nay Tiêu Phong
liền cho ông một chắt trai.
“Tiểu Phong, con đặt tên cho
đứa bé này chưa?” Cao lão cẩn thận ôm đứa bé qua, hỏi.
Tiêu Phong lắc đầu, nói: “Vẫn
chưa.”
“Vậy gọi là…Cao Thần Hi?” Cao
lão cười híp mắt hỏi.
“Cao Hi Tiêu đi” Tiêu Phong
nghĩ ngợi một chút nói “Ông nội, danh tự này thế nào?”
Cao lão nhìn Tiêu Phong thật sâu. Ngay lúc Tiêu Phong nghi ngờ thì khôi phục dáng vẻ vốn có, cười nói: “Cái tên này cũng không tệ, vậy thì lấy tên này đi.”
Tiêu Phong cười ha hả, không nghĩ tới ánh mắt quái dị của Cao lão vừa nãy. Chắc là hắn nhìn lầm rồi.
Thì ra linh hồn này mang họ
Tiêu, Cao lão thầm nghĩ.
“Phải rồi, Tiểu Phong” Cao lão nói “Mấy người ta phái ra ngoài tìm được vài con bò sữa được nuôi trong trang trại trước kia. Khi nào thì con đến mang đi?”
“Tìm được rồi ạ?” Tiêu Phong
hơi kinh ngạc, rồi sau đó vui vẻ nói: “Con thuê xong đất nuôi thì lập tức dắt
đi.”
Bây giờ người ít, giá đất không cao như trước kia nữa. Bên trong không gian của hắn vẫn còn lương thực.
Tiêu Phong để đứa bé lại cho
Cao lão giữ, lập tức hừng hực đi giải quyết vấn đề đất nuôi.
Hắn không mang đứa bé theo, sợ
mang theo sẽ chết… Hiện giờ nó còn nhỏ, vì thế trước hết cứ để Cao lão giữ.
Giải quyết xong vấn đề bò sữa,
còn phải giải quyết vấn đề gà.
Nhân dịp bây giờ đang ăn tết, mọi người dường như đều nán lại trong nhà, Tiêu Phong chạy ra ngoại ô tìm gà mái.
Chắc chỉ có gà rừng mới có thể
sống sót trong tận thế nhỉ.
Ngoại ô có chừng mấy ngọn núi nhỏ, Tiêu Phong tìm cả buổi chiều. Rốt cuộc trời không phụ lòng người có tâm, tìm được một con gà mái đang ấp trứng.
Chỉ có điều…
Tiêu Phong đứng trên cành cây, xuyên thấu qua kẽ lá nhìn về phía trước. Thể tích con gà mái này phải nói là khá đáng sợ.
Tiêu Phong liếc mắt nhìn con gà mái kia, ước chừng cao khoảng một thước, có lẽ là biến dị.
Nhưng mà, cứ thế, trên người
gà sẽ càng nhiều thịt.
Tiêu Phong cong khóe miệng,
ngón tay dây leo rục rịch.
Có lẽ gà mái biến dị trời sinh đã có tính cảnh giác khá mạnh, nó đột nhiên cảnh giác đứng lên, nhìn xung quanh.
Tiêu Phong có hơi bất ngờ, không biết lực công kích của gà mái như thế nào, quá mạnh mẽ thì sẽ không thích hợp để nuôi dưỡng.
Dây leo đột nhiên xông ra,
trong nháy mắt liền đánh hôn mê gà mái biến dị.
Tiêu Phong: “…” Con gà mái này thật sự nhìn được không dùng được mà, lúc nãy đứng dậy chắc là muốn đi tìm thức ăn ha.
Không còn lý do ẩn nấp nữa, Tiêu Phong liền nhảy xuống, đi tới ổ gà mái nhìn vào trong một cái.
Bên trong là sáu cái trứng gà
to, Tiêu Phong đưa tay chạm vào, vẫn còn nhiệt độ.
Hắn khổ não nhìn con gà bự, rồi
liếc mắt nhìn trứng gà to, phải mang về thế nào đây?
Bỗng nhiên, Tiêu Phong nghĩ tới
công dụng mới của dây leo —– vận chuyển.
Dùng dây leo cuốn trứng gà, một
dây cuốn một quả, còn lại thì quấn lấy gà mái.
Tiêu Phong cứ thế mà mang gà mái và trứng trở về thành phố S. Vừa vào thành phố liền có người muốn mua trứng gà, Tiêu Phong đã phải từ chối rất nhiều người.
Vận chuyển trứng gà và gà mái
đến đất nuôi vừa thuê, Tiêu Phong bắt đầu lập kế hoạch.
Bò sữa, gà đều có. Trước mắt lợi nhuận có thể từ bán sữa bò mà đi lên. Còn trứng gà, không biết tần số gà mái sinh trứng là bao nhiêu, Tiêu Phong vẫn chưa cân nhắc đến.
Lấy một quả trứng gà to không
có trống đem về nhà, Tiêu Phong vừa mới bước vào, thì Nắm đã nhìn thấy hắn hoặc
là nói nhìn thấy quả trứng gà to trên tay hắn, lập tức kêu “meo meo”, nhiệt
tình nhào tới.
Thố Tử đứng trên ghế salon,
quay đầu nhìn Tiêu Phong.
“Cũng biết tụi bây muốn ăn.”
Tiêu Phong nắm chặt quả trứng, xoa xoa đầu Nắm.
“Meo meo, meo meo…”
Một quả trứng có thể xử lý thế nào đây, Tiêu Phong không có ý định dùng một lần là xong, hắn định để lại một ít cho Tề Mộ Vân.
Hầm canh trứng xong, Tiêu
Phong bưng ra cho hai con thú, mình cũng ăn một chén.
Không hổ là trứng gà rừng,
mùi hương thật thơm nồng.
Ngay trong bầu không khí vui sướng của mùa xuân, sau tận thế, lượng công trình được xây lại không nhỏ. Thành phố S coi như dẫn đầu, mang đến cho cư dân thành phố một phúc lợi tốt. Không ít cư dân thành phố nhỏ bởi vì quản lý rối loạn, kéo nguyên nhà chạy đến thành phố S sinh hoạt.
Có người, tài nguyên nhân lực trong công việc xây lại càng nhiều thêm, tốc độ xây lại cũng nhanh hơn. Rất nhanh, diện mạo thành phố S đã rực rỡ hẳn lên.
Cửa tiệm trên đường phố hầu
như đều mở ra, bầu không khí tiêu điều cũng khá hơn một ít.
Khoảng thời gian này, chuột tre mà Tề Mộ Vân nuôi trong nông trại sinh chuột tre con, đã có thể bán. Vừa mới tung ra tin tức, đơn đặt hàng liền bay tới đầy trời, muốn tinh hạch, muốn da lông, muốn thịt các loại.
Mấy ngày trước Tiêu Phong lại sửa sang cửa tiệm. Hiện tại có nguyên liệu nấu ăn rồi, hắn cũng đã có thể thực hiện mơ ước trước kia —- Mở một tiệm trà sữa nhàn nhã kiếm sống.
Bất quá bây giờ mọi người mới miễn cưỡng bước qua tiêu chuẩn trung bình của ấm no, việc làm ăn của tiệm trà sữa khẳng định sẽ không được bao nhiêu.
So với trà sữa và bánh ngọt,
người đến tiệm mua sữa bò tương đối nhiều.
…
Thành phố S lục tục có người cử hành hôn lễ. Có người đi về phía phúc lợi sinh con, trong đó cũng có người qua loa kết hôn, qua loa sinh sản. Kết quả sau khi đứa bé được sinh ra, vợ chồng trên danh nghĩa đóng cửa ba ngày một tranh cãi nhỏ, năm ngày một tranh cãi lớn.
Ban đầu bởi vì không làm lớn chuyện, vì thế tầng lớp quản lý không quá coi trọng chuyện này, cho là chẳng qua chỉ là cãi vã đánh nhau nhỏ mà thôi, chả có gì đáng ngại. Thế nhưng rất nhanh đã phát sinh một chuyện vả ngược.
Có một ông lão nhặt rác kiếm
sống, tìm được một đứa bé chết trong thùng rác.
Bởi vì trẻ sơ sinh hiện giờ rất trân quý nên chuyện này được xem trọng ngay lập tức.
Mỗi một đứa trẻ sinh ra đều
được ghi danh rất tỉ mỉ, tra một cái đã tra được ngay.
Chuyện này rõ ràng bởi vì hai
người nam nữ trẻ tuổi vốn không có tình cảm, nhưng lại tham lam phúc lợi, qua
loa kết hôn sinh con lừa lấy phúc lợi, mà phúc lợi phần lớn bị bản thân họ
dùng, những thứ sữa bột và thực phẩm dinh dưỡng thì không còn lại bao nhiêu cho
đứa con.
Đến khi phát hiện đứa bé bị
chết đói, hai người nam nữ trẻ tuổi bắt đầu luống cuống, muốn che giấu tai mắt
người khác liền ném đứa bé đã chết vào trong thùng rác.
Sau khi Cao lão hay chuyện này, tức giận vô cùng. Ông bây giờ cũng nuôi một đứa bé, quả thực không hiểu tại sao lại có người như thế.
Loạn thế phải dùng biện pháp mạnh. Vì ngăn ngừa sự kiện này phát sinh lần nữa, lập tức nghiêm trị đôi vợ chồng nọ.
Sau khi xây lại, không được phép có bất kỳ một con chuột nào làm rối loạn.
_______________________________
Edit: dài kinh tủng -..- còn 2 phiên ngoại nữa nhe ~
HOÀN CHÍNH VĂN