Editor: LuciferVadden Beta: YuuShira
Cao Tử Mân, có một cái tên không bình thường, vốn chỉ sống một cuộc sống quá bình thường. Nhưng vào một buổi tối, cuộc sống của ả liền thay đổi, ả trở thành trung tâm của thế giới, trở thành nhân vật chính của thế giới này.
Không chỉ đột nhiên trở nên giàu có, mà còn trở nên xinh đẹp trong một đêm, lại còn có người theo đuổi. Về sau vốn cho là sẽ giống hệt như trong sách viết, được hai người đàn ông quyền thế ngập trời thích, từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc sung sướng.
Thế nhưng…
Hiện tại mộng đẹp hoàn toàn bị vỡ vụn.
Nguyên nhân cuối cùng…
Thần linh ơi người theo đuổi ả đều đi làm gay hết rồi!
…
Tiêu Phong nhận được một thiệp mời kết hôn, tên hai người kết hôn phía trên là Diệp Tự Vĩnh và Phan Thiểm Cự!
Vậy mà không phải là hôn lễ của Phan Thiểm Cự và Cao Tử Mân, càng không phải là hôn lễ của Diệp Tự Vĩnh và Cao Tử Mân, mà là trung hòa…
Tiêu Phong: “…”
Tiêu Phong lộ vẻ mặt khiếp sợ, đem thiệp mời đưa cho Tề Mộ Vân xem.
Tề Mộ Vân liếc mắt một cái, nói: “Gần đây người kết hôn quá nhiều. Hôm qua anh vừa nhận được thiệp mời kết hôn của trưởng nữ Vương gia.”
“Không phải, anh nhìn kỹ tên phía trên thiệp mời này đi.” Tiêu Phong che mặt.
“Diệp Tự Vĩnh cùng” Tề Mộ Vân ngưng một lát “Phan Thiểm Cự. Trừ giới tính, còn có vấn đề gì không?”
Tiêu Phong bất đắc dĩ nói: “Trong sách viết, hai người họ đều là người theo đuổi Cao Tử Mân. Phan Thiểm Cự là pháo hôi, kịch tình này thật sự đi lệch quá xa.”
Tề Mộ Vân nghe thế, ngược lại không biết nên bày ra vẻ mặt gì, dứt khoát trực tiếp mặt tê liệt không ho he.
“Sách này là ngôn tình, không phải đam mỹ a.” Tiêu Phong thở dài.
“Không sao” Tề Mộ Vân nói “Buổi tối không cần nấu cơm, có bọn họ mời rồi.”
Tiêu Phong gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện.
“Gần đây anh có nhìn thấy Thố Tử không?”
“Nằm dưới ghế salon đấy” Tề Mộ Vân chỉ chỉ ghế salon “Anh thấy nó luôn ngồi xổm phía dưới, liền làm cho nó một cái ổ ở đó.”
“Nắm, lại đây.”
Tiêu Phong liếc thấy mèo đen nằm trên ghế salon, nói.
“Meo.” Nắm đi tới, thân mật cọ cọ Tiêu Phong.
“Hình như mày cũng đã trưởng thành rồi, có muốn tao cho mày một con mèo mẹ để phối không?” Tiêu Phong trêu.
Chẳng ngờ, Nắm lại phản ứng rất lớn, xù lông ngay tức thì.
Tiêu Phong sửng sốt một chút, ngay sau đó cười cười sờ đầu Nắm, nói: “Đùa với mày thôi. Buổi tối có tiệc cưới, mang mày đi ăn đồ ngon. Mày đi hỏi Thố Tử xem nó có tới hay không.”
Nắm lắc đầu một cái, nghiêng đầu chạy vào nhà bếp. Không lâu sau thì thấy nó cầm một chai sữa bò nhét vào phía dưới ghế salon.
“Vậy cũng được, tao sẽ gói lại cho nó.” Tiêu Phong nói, lại liếc nhìn dưới ghế salon một cái.
Gần đây luôn không nhìn thấy Thố Tử, cũng chẳng biết nó gần đây sao lại si mê dưới gầm ghế salon như thế.
Tiệc cưới của Diệp Tự Vĩnh cùng Phan Thiểm Cự vốn tổ chức trong một quán rượu ở thành phố S, hôm nay quán rượu đổi một ông chủ mới, khai trương lần nữa.
Mặc dù nói hiện giờ vẫn chưa thông qua luật hôn nhân đồng tính, nhưng trước mắt thật ra cũng không có bao nhiêu người để ý đến tờ giấy kết hôn. Giấy kết hôn thật ra chỉ là bằng chứng để nhận phúc lợi trẻ sơ sinh mà thôi.
Thời gian rất nhanh đã đến chạng vạng tối sáu giờ. Nhà Tiêu Phong cách quán rượu nọ không bao xa, đi bộ trước bảy giờ là có thể đến.
Ở cửa quán rượu xuất hiện không ít người, có hai người mà Tiêu Phong nhìn rất quen mắt —- Diệp Tự Vĩnh và Phan Thiểm Cự.
“Đối tượng kết hôn của cậu khiến tôi thật bất ngờ.” Tề Mộ Vân đi tới, nói.
Diệp Tự Vĩnh nhướng mày, nói: “Tại sao?”
“Tôi cho là cậu thích phụ nữ.” Tề Mộ Vân nói.
“Thật là khéo, tôi cũng cho anh là như vậy.” Diệp Tự Vĩnh nói.
Tiêu Phong tò mò hỏi Phan Thiểm Cự: “Không phải cậu thích Cao Tử Mân sao?”
Phan Thiểm Cự cảm thấy Tiêu Phong có hơi quen mặt, nói: “Vậy cũng là chuyện tám trăm năm trước, bây giờ tôi xem như miễn cưỡng thích người này đi.”
“Cha cậu không bị cậu làm tức chết hả?” Trong lòng Tiêu Phong đoán là cha Phan Thiểm Cự có chỗ không thể tiếp thu “Đầu tiên là thích Cao Tử Mân, rồi sau đó thích Diệp Tự Vĩnh.”
“Khụ khụ, ta còn sống.”
Tiêu Phong chớp mắt, xoay đầu nhìn lại.
“Ưm…Chú người khỏe.” Tiêu Phong khá là lúng túng.
“Nhìn cậu có hơi quen mắt” người đàn ông trung niên nói “Có đứa con bất hiếu cũng là không có cách quản. Đến uống rượu mừng đi.”
Tiêu Phong: Đây là phát cáu rồi nói chuyện không cần logic hả?
“Vào trong ngồi.” Diệp Tự Vĩnh nói.
So với Tề Mộ Vân, Diệp Tự Vĩnh tỏ ra càng lạnh nhạt, tựa hồ là trời sinh. Sống chung một thời gian ngắn là có thể phân biệt thật ra họ có tính cách bất đồng.
Vào quán rượu, Tiêu Phong đảo mắt nhìn một vòng thì nhìn thấy Cao lão và người trung niên đang ngồi trong một đống người lớn tuổi, đồng thời còn nhìn thấy Cao Tử Mân ăn mặc gọn gàng xinh đẹp trong một đám phụ nữ, ngồi chung một bàn vừa nói vừa cười.
Đi qua lên tiếng chào hỏi Cao lão xong, Tiêu Phong liền cùng Tề Mộ Vân tìm một chỗ ngồi xuống.
Cuộc hôn lễ này trừ giới tính giống nhau ra thì những bước khác đều giống hệt.
Bây giờ không có cách nào cho hồng bao, Tiêu Phong và Tề Mộ Vân bèn đưa một ít tinh hạch qua.
Buổi tối lúc quay về, Tiêu Phong đi vào nhà vệ sinh, bởi vì tận thế nguy hiểm, cho nên Tiêu Phong theo thói quen thả nhẹ bước chân, ngay cả mình cũng không nghe được tiếng bước chân của chính mình.
Chẳng qua không nghĩ tới thói quen này lại khiến hắn nghe lén được một lần.
“Có phải em vẫn còn thích Cao Tử Mân không hả?”
“Làm sao có thể! Anh đang nghĩ gì thế, tôi là loại người đó sao?”
“Thật?”
“Đại ca, so với vàng thật còn thật hơn nữa đó.”
“Em có tiền án.”
“Khi đó không phải còn trẻ không hiểu chuyện mù mắt sao… Không đúng, bây giờ hình như cũng bị mù. Tôi thật sự không có chuyện làm rồi tự dày vò chính mình mà.”
“Em không bị mù.”
“Gì chớ? Đệch anh làm gì…”
“Thật sự không thích Cao Tử Mân?”
“Thật sự không thích Cao Tử Mân…”
“Đại ca anh nhẹ một chút, á —- đau…”
“Em thích ai?”
“Đại ca, thích đại ca anh được chưa.”
Tiêu Phong mặt không đổi sắc đứng trước cửa nhà vệ sinh, mặt đầy phức tạp.
Đại khái qua năm phút, Tiêu Phong rốt cuộc quyết định đến mở vòi nước rửa tay. Nếu như có thể, hắn muốn rửa lỗ tai một cái.
Vòi nước được mở ra, nước lập tức chảy. Đi cùng với tiếng nước chảy “rào rào rào rào rào”, đồng thời, trong nhà vệ sinh lập tức yên tĩnh.
Tiêu Phong rửa tay xong, tìm một phòng trống đi vệ sinh. Trong quá trình này, không xuất hiện bất kỳ âm thanh kỳ quái nào.
Tiêu Phong sau khi ra ngoài, rửa tay lần nữa, chần chờ một chút rồi đi tới cửa phòng vệ sinh nọ, nói: “Tiệc tân hôn như vầy mà hai vị ở nhà vệ sinh, khẩu vị có hơi…”
Phan Thiểm Cự: “…”
Tiêu Phong nói xong cũng lập tức rời đi, tới lui nhẹ nhàng.
Hồi lâu, nhà vệ sinh mới truyền ra giọng nói khóc không ra nước mắt.
“Đại ca, mặt mũi hai ta dường như không còn nữa rồi.”
“Vốn cũng không coi trọng bọn họ.”
Phan Thiểm Cự: “…” Lúc đầu sao tôi lại mù mắt coi trọng anh.
Tiêu Phong đi tới cửa quán rượu, Tề Mộ Vân nhấc tay đóng túi thức ăn, hỏi: “Sao lại đi lâu thế, trên đường gặp phải chuyện gì à?”
Tề Mộ Vân đầu tiên là nghi ngờ, sau đó mới hiểu ý Tiêu Phong.
“Không tin được Diệp Tự Vĩnh lại cũng nôn nóng như vậy.”
“Đúng vậy, không nhìn ra. Có điều Phan Thiểm Cự ấy cũng không nhìn ra tính cách lại chơi vui như vậy.”
Phan Thiểm Cự đang rửa tay hắt hơi một cái.
“Về nhà nhé.” Tiêu Phong cười ôm cánh tay Tề Mộ Vân, nói.
“Ừ, đi thôi.”