Editor: LuciferVadden

Người trong đội trị an nhìn một cái, người xung quanh cũng nhìn một cái, có một số người bình thường còn hít sâu một hơi.

Vết cào kia, chiếm toàn bộ nửa cánh tay, hơn nữa máu vẫn chưa ngưng hoàn toàn, loáng thoáng có thể thấy độ sâu của vết thương này, nếu như mình bị vầy, chắc đau dữ lắm á.

Vết thương của Viên nhị thiếu vốn đã thích ứng một chút rồi, nhưng mà nghe thấy tiếng hít của mấy người này, nhất thời lại cảm thấy cánh tay nóng hừng hực, càng đau thêm, cậu ta không dám nhìn vết cào nữa.

Phải biết từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa từng bị vết thương lớn nào, có bị thì bất quá cũng vô tình bị dao cắt trầy da mà thôi!

“Chúng tôi biết” người dẫn đầu nghiêm túc nói “Dung túng thú biến dị tổn thương người, ông chủ, theo chúng tôi về đồn một chuyến nhé!” Bây giờ vẫn ngồi tù, cục cảnh sát vẫn tồn tại, có điều cảnh sát bây giờ gọi là đội viên đội trị an.

“Cậu ta muốn ép mua ép bán, việc này của tôi là thuộc về hành động tự vệ đúng không?” Tiêu Phong vẫn ung dung thong thả mở miệng.

“Phí lời cái gì, các người mau làm việc đi chớ!” Viên nhị thiếu hét lên, sau đó nhìn về tủ trưng bày sau lưng Tiêu Phong, bên trong đều tràn đầy thức ăn! Cho dù là Viên nhị thiếu, sau khi tận thế cậu ta trừ chỗ đặc biệt để thức ăn ở nhà mình nhiều hơn so với nơi này ra thì chưa từng thấy ở những chỗ khác, hơn nữa những thứ rượu thuốc lá này, rất hiếm thấy.

Tiêu Phong nhìn biểu tình mưu toan của Viên nhị thiếu, không khỏi không nói. Đây xem như là tính kế người khác, không phải là tính kế sau lưng sao? Tính kế rõ ràng thế này, Tiêu Phong vì Viên gia mà mặc niệm, tiểu bối kiểu này phỏng chừng không còn tam bối giàu có nữa.

“Cậu muốn ngoan ngoãn đi với chúng tôi hay là muốn đánh nhau?” Người nọ thấy Tiêu Phong dáng người nhu nhược, thân thể nhỏ, nặng chỉ mấy cân, cho dù sau lưng có núi dựa, nhưng mà ở ngoại thành Viên gia là lớn nhất! Cho dù là trung thành nội thành, cũng có phân nửa không thể so với Viên gia.

“Tôi đi cùng các người.” Tiêu Phong cười cười, xoay người phất phất tay, chớp mắt cửa hàng không còn vật nào.

Viên nhị thiếu vốn đang dương dương tự đắc, nhìn thấy một àn này, tức khắc trợn mắt há miệng, mấy người còn lại cũng tương tự.

Chưa từng nghe nói có người có dị năng không gian thế này! Dù sao người có dị năng không gian rất ít ỏi, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Đi thôi.” Tiêu Phong cười híp mắt ra khỏi cửa tiệm thuận tiện cho thêm một đao “Phải rồi, vừa nãy hình như cậu nói muốn niêm phong tiệm này? Tiệm này là Tề thiếu gia cho tôi, khế tiệm tạm thời vẫn còn ở anh ta đó, các người muốn niêm phong thì đến nội thành một chuyến nhé.”

Có điều, bây giờ Tề Mộ Vân ở đâu? Hôm qua anh ta hình như nói phải ra ngoài? Nghĩ đến Tề Mộ Vân, chợt Tiêu Phong nghĩ đến buổi chiều hôm đó. . . đúng là lịch sử đen tối mà!

“Tề gia? Nội thành thì nội thành. Hừ, chẳng lẽ Tề gia lớn hơn Viên gia chúng ta sao? Các người đi ngay bây giờ đi. . .” Viên nhị thiếu bất chợt dừng lại, Tề gia? Nghe sao quen tai vậy cà?

“Nhị thiếu, Tề gia là thế lực đứng đầu nội thành đó!” Tùy tùng nọ lập tức tiến lên một bước, đi đến bên cạnh Viên nhị thiếu, nhẹ giọng nói bên tai cậu ta.

“Ông nói thật?!” Viên nhị thiếu lui về sau mấy bước, nhìn thanh niên cười híp mắt nọ, Viên nhị thiếu do dự. Nhưng dẫu sao hắn đã quần áo lụa là rất nhiều năm, không do dự bao lâu, kiêu căng liền trỗi dậy.



“Tề gia? Nhìn thế nào mày cũng chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, Tề gia nơi nào có thời gian rảnh mà quản mày” Viên nhị thiếu bây giờ không đề cập tới việc niêm phong tiệm “Dung túng thú biến dị đả thương người khác, các người còn không mau mang đi!”

“. . . Dạ.”

“Chậm đã!” Xa xa truyền tới một tiếng rống to, Tiêu Phong nghe hơi quen tai, trước mắt hắn biết giọng oang oang chỉ có một người thôi.

Chỉ thấy một chiếc Suv từ xa xa chạy đến, người bên trong hạ cửa sổ xuống, lộ ra mấy khuôn mặt quen thuộc.

“A Long?” Tiêu Phong nghi hoặc, tại sao anh ta lại ở đây?

“Đã lâu không gặp Cao thiếu, lần trước cảm ơn cậu đã hỗ trợ. Cao thiếu đang gặp phiền thoái à? Những người này tới đây làm gì thế?” A Long cau mày “Hôm nay không phải Cao thiếu cậu khai trương tiệm mới sao? Sao trong tiệm không có gì hết vậy?”

“Chuyện này à, người này muốn ép mua ép bán, tôi nói không, Nắm nổi giận cào cậu ta một cái, cậu ta nói tôi dung túng thú biến dị đả thường người khác, bảo đội trị an đến bắt tôi.” Tiêu Phong lý lẽ hùng hồn nói, sự thật quả là như vậy.

“Các người có phải bắt lầm người hay không?” A Long tốt tính, bụng dạ thẳng thắn, vì thế vừa nghe xong chuyện này, lập tức nghiêm túc hỏi những người trong đội trị an.

“Ngài, ngài là đội trưởng đoàn lính đánh thuê Kỳ Lân?” Một người trong đội trị an nghi hoặc kinh ngạc hỏi. Hắn vừa rời khỏi hiệp hội trị an lính đánh thuê, những người trong hiệp hội lính đánh thuê kia năng lực mạnh thế nào hắn đã được chứng kiến.



“Cậu biết tôi hả?” A Long không nghĩ nhiều, tính tình hắn không thể khiến cho hắn nghĩ nhiều.

“Ngài, thật sự là ngài!” Người kia cơ hồ muốn nhảy cẩng lên.

“Ai thế?” Người trong đội trị an hỏi.

“A Long đó đó! Người có dị năng Thổ hệ mạnh nhất đoàn lính đánh thuê!” Người nọ thấp giọng, nhưng giọng nói vẫn kích động, người thính tai xung quanh đều nghe được.

“Cái gì!” Người dẫn đầu đội trị an hét lên, lần này nên làm gì đây, hai bên đều không thể đắc tội! A a, sao hôm nay hắn lại trực ban chỗ này chớ! Xui xẻo quá!

Thật ra A Long rất nổi tiếng, bởi vì dị năng thổ hệ của hắn và đoàn lính đánh thuê của hắn, vì thế vừa nãy hắn nói Cao thiếu, mọi người cũng không chú ý tự động quên đi, họ Cao nhiều người như vậy. Còn nữa, thiếu gia nhà nào tự mở tiệm nhỏ ở ngoại thành?

A Long nổi tiếng đến Viên nhị thiếu cũng biết, trong lòng cậu ta lộp bộp một cái, hôm qua ba cậu ta xách lỗ tai cậu ta nói nếu đắc tội những người đó sẽ khiến cho mình đẹp mặt!

“Xin hỏi, A Long ca anh quen chủ tiệm này?” Viên nhị thiếu dè dặt hỏi.

“Đương nhiên rồi” A Long nói “Cậu chính là người ép mua ép bán đó? Này, đội trị an, các người phải bắt cậu ta mới đúng!”

Tiêu Phong nhếch miệng một cái, tính tình thẳng thắn quá.

“Đầu óc ngu si tứ chi phát triển.” Bên trong xe truyền đến một giọng nói khác, Tiêu Phong cảm thấy hình dung này hình như không sai lắm…

“Nghiêm Thụy Minh?” Tiêu Phong kinh ngạc, lâu quá không gặp rồi.

“Cao thiếu, buổi trưa tốt lành, tính tình thằng ngốc kia là thế, ngài đừng để ý” Nghiêm Thụy Minh người mặc đồ rằn ri “Chúng tôi giải quyết chỗ này.”

“Tính tình A Long rất tốt. . .” Tiêu Phong giật giật khóe miệng cười nói, người xung quanh tỏ vẻ cái gì cũng không nghe thấy.

“Ngài không cần nói, tính tình này trong đoàn ai cũng công nhận.” Nghiêm Thụy Minh khoát tay một cái “Tề thiếu vốn muốn đích thân tới, nhưng mà buổi sáng có việc, bây giờ anh ta không có trong căn cứ, anh ta bảo tôi nói xin lỗi với cậu.”

Tề Mộ Vân nói xin lỗi quả là hiếm thấy á, Tiêu Phong nghĩ.

“Tôi không ngốc chút nào!” A Long cho Nghiêm Thụy Minh một ánh mắt khinh thường “Suốt ngày chú ý này chú ý nọ, cậu có mệt không hả.”

Tiêu Phong tỏ vẻ hắn nhìn thấy rất rất rõ ràng gân xanh trên trán Nghiêm Thụy Minh! Cái tính tình này của A Long. . .

“Nói chuyện kia đi” Nghiêm Thụy Minh mở cửa xe nói “Chúng ta có thể nói về vụ ép mua ép bán bên ngoài thành.”

Nói xong hắn quay đầu nhỏ giọng nói với A Long một câu: “Nếu như để một mình cậu nói, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền!”

Tiêu Phong ơ ơ lần nữa.

___________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play