Editor: LuciferVadden

【Meo! Tề Mộ Vân tỉnh rồi!】Hắc Miêu hét lớn.

“Tỉnh rồi?” Tiêu Phong quay đầu, nói với Tề Mộ Vân.

Tề Mộ Vân cảm thấy đầu có chút choáng váng, hé mắt, cuối cùng cũng thấy rõ người đứng cạnh mình là ai, tốn sức ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh.

“Bọn họ đâu?” Tề Mộ Vân hỏi.

“Không biết, tôi còn muốn hỏi anh.” Tiêu Phong nói. Bầu không khí thoáng cái hơi lạnh.

“Gặp nhện, không biết tôi bị cái gì cuốn tới nơi này.” Tề Mộ Vân nhắm mắt lại, hồi tưởng một lúc, nói với Tiêu Phong.

“Là dây leo Độc Huyễn Hoa Hồng đó.” Tiêu Phong chỉ chỉ dây leo Độc Huyễn Hoa Hồng nói.

“Cái đó…Vừa nãy tôi nghe tiếng người nào đó trong bọn họ, anh đã tỉnh thì chúng ta đi qua đó.” Tiêu Phong nhớ tới tiếng kêu mới nãy, cảm thấy cấp bách.

Tề Mộ Vân gật đầu, vừa định đứng lên lại phát hiện chân không có sức lực, trong lòng thầm mắng.

Tiêu Phong thấy Tề Mộ Vân thế này, nghĩ thầm chắc là độc còn chưa tan. Không thể chậm trễ nữa, Tiêu Phong nghĩ nghĩ, đem con thỏ trên vai đặt lên đùi Tề Mộ Vân.

“Độc Huyễn Hoa Hồng sẽ không công kích con thỏ này, tôi đi qua trước, Nắm mày ở lại.” Tiêu Phong nói xong, liền xoay người đi.

Chẳng đi được mấy bước thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “cám ơn” cực nhẹ, cẩn thận nghe lại tựa như không có.

Bước nhanh hơn, Tiêu Phong tìm kiếm khắp nơi trong rừng, hắn và bọn họ cách cũng không xa. Không lâu sau, Tiêu Phong nghe thấy âm thanh mơ hồ.

Có rồi! Tiêu Phong vội vàng chạy tới.

Trốn đằng sau một cái cây, cẩn thận quan sát tình hình. Con nhện kia chiếm giữ trên tàng cây, vỏ ngoài cứng rắn, nhả tơ cực nhanh, năng lực phản ứng chẳng giống như động vật biến dị ban đầu tận thế.

【Hắc Miêu, ta đã sớm muốn hỏi, cho dù là Độc Huyễn Hoa Hồng hay là thỏ trắng hoặc con nhện lớn này, bọn chúng nhìn thế nào chăng nữa cũng chẳng giống động vật biến dị ban đầu tận thế.】Tiêu Phong hỏi Hắc Miêu, kỳ thật hơi kỳ quái. Theo đạo lý, một đoàn người Cao Tử Mân đã sở hữu dị năng lại có bản lĩnh, không thể không giải quyết được con nhện này mới phải.

【Loại tình huống này rất giống ngươi meo】Hắc Miêu trầm mặc một hồi nói 【Phụ cận này có mảnh vỡ thần ngọc hay không? Con thỏ kia thân cận ngươi, có lẽ nguyên nhân bởi vì nó thường xuyên tiếp xúc mảnh vỡ thần ngọc mà trên người ngươi cũng có meo.】

【Để sau hẵng nói.】Tiêu Phong nói, hắn tìm được một biện pháp công kích tốt!

Nắm chặt song đao, Tiêu Phong thử xúc cảm một chút, thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi đến con nhện lớn chiếm giữ trên gốc cây, có một đoàn người Cao Tử Mân kéo lấy chú ý của nhện lớn, Tiêu Phong áp lực giảm đáng kể.

Bổ sung một ít sâm bạch hỏa diễm lên song đao, bọn chúng đều là màu trắng bạc, nhìn sơ qua không thấy gì cả.

Sức lực của hắn không đủ, nhưng hắn có thể sử dụng sâm bạch hỏa diễm thao túng song đao di chuyển trên không trung một đoạn thời gian. Thế là Tiêu Phong dùng sức nhắm song đao về phía nhện lớn, đến giữa không trung song đao đã không còn lực đạo, Tiêu Phong liền dùng hỏa diễm thao túng nó tiếp tục đi lên.

Nhện lớn hình thể khổng lồ, cho dù có phát hiện, cũng không có khả năng né tránh, vì thế lần này song đao liền cắm vào bụng nhện lớn, nhện lớn lập tức gào lên.

Tiêu Phong thấy công kích có hiệu quả, cũng không muốn tiếp tục công kích, mà là mau chóng rời đi.

Nói giỡn, hình thể nhện lớn thế kia, tùy tiện quét một cái, là có thể quét bay hắn, hiện tại nổi điên, tám cái chân càng quét loạn.

“Cao Tiêu Phong!” Cao Tử Mân nhìn thấy Tiêu Phong từ sau cây đi ra, lấy làm kinh hãi, nhìn thấy nhện lớn phát điên, vội đem tâm tình thu hồi lại.

“Còn lại giao cho các người!” Tiêu Phong ở đằng xa nói một câu, sau đó vội vã chạy đi.

【Kí chủ, muốn lục soát mảnh vỡ thần ngọc không meo? Meo lần này phí điểm năng lượng quét hình có lẽ khá là nhiều.】Hắc Miêu thấy Tiêu Phong chạy xa nhện lớn rồi, liền hỏi.

【Quét đi!】Tiêu Phong cắn răng một cái, nói với Hắc Miêu. Năng lượng ngày mai có thể dễ dàng lấy được, nhưng mảnh vỡ thần ngọc không dễ dàng có như vậy.

【Được, meo lập tức quét hình…】Hắc Miêu nói 【Phụ cận có năng lượng phản ứng meo, nhưng xác định vị trí cần rất nhiều điểm năng lượng meo.】

【Lừa gạt dữ vậy!】Tiêu Phong mở giao diện ảo trung tâm mua sắm ra, điểm năng lượng phía trên còn có thể duy trì rất lâu thời gian hoạt động thường ngày.

【Dùng đi, cẩn thận một chút.】Tiêu Phong hơi đau lòng năng lượng.

“Anh, sao anh lại tới đây?” Cao Tử Mân đã giải quyết được nhện lớn, chạy tới hỏi.

“Tôi thấy trời tối, mà mọi người vẫn chưa về, nên đến tìm mọi người” Tiêu Phong nói “Hôm nay, cảm giác trời sắp mưa, chúng ta về trước đi.”

“Em biết rồi” Cao Tử Mân trái nhìn phải nhìn không thấy Tề Mộ Vân “Tề thiếu đâu rồi?”

“Ở bên kia, bị thương nhẹ.” Tiêu Phong nói, ma xui quỷ khiến, không nói đến Độc Huyễn Hoa Hồng và thỏ trắng.

“Vậy em đi qua tìm ảnh nhé, hiện tại bị thương nhất định phải sớm điều trị một chút.” Cao Tử Mân nói liền muốn đi qua.

“Không cần, tôi để con mèo của tôi ở lại chỗ đó, gặp nguy hiểm nó sẽ gọi, cô xử lý bên này trước đi, xử lý xong thì quay về, tôi dìu Tề Mộ Vân trực tiếp đi về. Đúng rồi, tôi đi lấy lại song đao của tôi.” Nói xong không đợi Cao Tử Mân trả lời, nhanh chóng chạy đến thi thể nhện lớn, rút song đao rời đi, để lại Cao Tử Mân trong lòng tiểu nhân dậm chân không ngừng.

Tiêu Phong dựa theo lối cũ quay lại, liền thấy Nắm nhào tới.

“Meo~” Nắm không thích cái người lạnh như băng kia.

Ôm Nắm, Tiêu Phong đi tới bên cạnh Tề Mộ Vân, không nhìn thấy con thỏ trắng kia.

“Tề thiếu? Có thể tự mình đi không? Mưa to sắp đổ xuống, chúng ta phải nhanh trở về.” Lúc đầu Tiêu Phong nghĩ trực tiếp đi dìu, nhưng mà người ta khí tràng quá mạnh. Chuyện lần trước Tề Mộ Vân bóp cổ hắn hắn còn chưa quên đâu, quá kinh khủng!

“Lại đây.” Tề Mộ Vân ngoắc tay với Tiêu Phong. Tiêu Phong nghi hoặc, nhưng vẫn đi qua, chỉ thấy Tề Mộ Vân để tay lên tay hắn, dùng sức, Tiêu Phong suýt chút nữa bị kéo xuống. Người bên cạnh thuận theo lực của hắn đứng lên, lập tức cao hơn Tiêu Phong một cái đầu.

(LV: Chết tía tướng phu thê của lòng tôi, quá cưng quá cưnggg)

“Thủ hạ của anh đều không có chuyện gì.” Tiêu Phong không biết tại sao lại nói câu này.

“Ừ.” Thanh âm nhẹ nhàng, làm Tiêu Phong không biết nói tiếp thế nào.

Tiếp xúc thân thể với người này, nội tâm cảm thấy rất yên tĩnh.

Đây không phải là ảo giác cũng chẳng phải tự mình cảm thấy, mà là biến hóa chân chân chính chính tồn tại.

Người này…Được rồi, mạng của mình, cũng coi như đáng tiền, người trước mắt này nhìn thuận mắt, không có tâm cơ gì, cứu mình một lần, mình sẽ che chở cậu ấy một chút, cũng coi như thuận theo tâm nguyện của Cao lão.

Tiêu Phong dìu Tề Mộ Vân, chỉ cảm thấy nặng quá đi mất…

“Tiểu Phong!” Cao lão vừa thấy Tiêu Phong, lập tức hét lớn.

Toàn thân Tiêu Phong giật một cái.

Hắn dìu Tề Mộ Vân trở về, thấy thế, lặng lẽ nắm chặt cổ tay Tề Mộ Vân, hiện tại tên này cũng không được đi, anh ta mà đi thì Cao lão sẽ mắng chết hắn!

Tề Mộ Vân trong lòng buồn cười, hắn nhìn thấy rất nhiều người mang theo mặt nạ, người này, ngược lại rất thành thật đem cảm xúc treo trên mặt.

LV: bấn loạn vì tướng phu thê againnnnnnnn       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play