"Cho tôi hỏi, mọi người có phải là người của quân khu Lục Đồng không?"
"Đúng vậy, các cậu muốn tới khu an toàn à?"
Khu an toàn!
Nghe được từ này, mọi người lặn lội từ đường xa đến cuối cùng cũng buông lỏng tim xuống, cuối cùng thì bọn họ cũng tới! Khu an toàn! Sau này sẽ được an toàn rồi! Không ít người mừng đến rơi nước mắt.
"Đúng, đúng, đúng! Chúng tôi muốn xin vào khu an toàn!"
Những quân nhân khác đi tới dẫn họ đi: "Bên này đang bị tang thi trâu chặn đường, mọi người đi theo tôi." Dẫn bọn hắn rẽ vào đường vòng, từ một đường khác đi về phía trước.
Đến nơi đó, hóa ra bên kia là một đội quân lớn, ngoại trừ bốn chiếc xe quân sự thì còn có bảy, tám chiếc xe Sedan, xem ra gũng giống bọn họ, đều là những người chạy nạn còn sống.
"Mọi người ở cùng một chỗ với họ, đừng nên chạy loạn, có thể sẽ còn có những tang thi động vật khác. Đến khi bắt đầu đi, chúng tôi sẽ đến báo cho mọi người biết."
"Được, cảm ơn, cảm ơn cậu! Thật sự rất cảm ơn cậu! Xin hỏi anh lính, nên xưng hô thế nào nhỉ?"
"Tôi tên là Kim Dũng."
Sau khi Du Hành dừng xe lại, cũng không xuống xe mà mở cửa xe nhìn ra bên ngoài. Người mặc quân phục kia cho cậu cảm giác an toàn rất tốt, phải biết rằng hơn nửa tháng này có thể nói là cậu đã phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất*, cũng không có bạn đồng hành mới, nhìn thấy nhiều nhất có lẽ là tang thi, vô tri vô giác khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
*Màn trời chiếu đất: lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, câu này dùng để tả cảnh sống không nhà không cửa, phải chịu cảnh dãi dầu mưa nắng.
Bộ đồng phục quân đội màu xanh lá cây này khiến cậu có những phút giây thư giãn hiếm có, cảm giác trở lại xã hội ban đầu, đến nơi con người tụ họp.
Mùi thuốc súng ở gần chóp mũi, Du Hành nhìn thấy dưới đất có không ít lỗ lưu lại vết tích.
Là một đán trâu lớn, theo lời anh lính kia nói thì những con này là tang thi trâu, cẩn thận nhìn lên, dường như có thể nhớ lại hình ảnh con trâu, phát hiện ra nó cùng với con trâu có hình dáng rất giống nhau.
Kích thước cơ thể rất lớn là đặc điểm rõ ràng nhất, hơn nữa da thịt rất dày, xem những anh lính kia ở trên người con trâu kia đào một hồi lâu, hình như đào ra được tinh hạch.
Mà ở bên kia thì đang đào hầm đốt cháy thi thể, chắc đó là những người chết trong trận chiến này, phải biết là những con tang thi trâu này có lực tấn công vô cùng tốt.
Quân đội rất nhanh đã thu dọn xong, móc ở trong đầu con tang thi trâu ra tinh hạch, còn lại xác thì sẽ bị thiêu hủy, khói đặc cuồn cuồn, Du Hành đóng cửa sổ xe lại.
"Có thể đi rồi! Mọi người đi theo sau đội ngũ, gặp nguy hiểm thì la lớn lên, chúng tôi có dị năng nghe nhìn, có thể kịp thời cứu trợ."
Cho nên mấy chiếc xe của bọn họ lục tục lái qua bên đó. Một chiếc xe đụng vào xe của Du Hành rồi chen lên phía trước. Cậu không muốn gây sự nên cau mày một cái rồi lại tiếp tục đi tiếp.
Trên dọc đường cũng không gặp phải tang thi, nhưng có một lần đụng phải tang thi động vật, là một con tang thi chó, dựa vào tinh hạch đào được, Du Hành nghe bảo đấy là một con tang thi chó cấp bốn.
Người giết chết tang thi chó là một người dị năng cây cối của một chiếc xe nào đó trước cậu, tang thi chó từ bên trái của phía sau đội ngũ nhào ra, nó chạy băng băng trên đường, miệng còn phun ra quả cầu lửa, nhưng cũng may mà quả cầu đánh lên lương thực của đội ngũ phía sau, không đợi đến lúc nó làm bị thương người khác thì đã bị một dị năng cây cối dùng dây leo siết cổ đến chết.
Máu thịt bắng tung tóe, sự việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều giật mình. Du Hành nhìn thấy dây kia bị thu lại, chắc là lấy tinh hạch của tang thi về, rất nhanh, ở phía trước truyền đến một tiếng thét chói tai: "Tinh hạch cấp bốn!"
Người dị năng cây cối kia thực sự khiến cho người khác phải ngạc nhiên và nể phục, anh lính ở phía trước lái xe tới, mời người dị năng cây cối trong xe kia đi về phía trước. Vì vậy ba chiếc xe thoát khỏi đội ngũ, lái xe đi theo anh lính kia.
Kế tiếp là một chặng đường vô cùng thuận lợi, đến lúc trời gần tối, Du Hành nhìn thấy những tấm lưới sắt và các tòa nhà trên núi cách đó không xa.
Nơi đó chắc là khu an toàn rồi.
Chỗ đó cách chân núi rất xa, cậu thấy nó bị vây quanh bởi tường cao ít nhất hai mét, xe của họ bị ngăn cản ở bên ngoài, trải qua kiểm tra, những người ở trên cơ thể có vết thương đều không được phép vào, phải ở trong lều bên ngoài tường rào đợi 24 tiếng.
"Tại sao phải đợi tới 24 tiếng? Nếu như hóa tang thi thì chưa đến một giờ đã thay đổi rồi."
Binh sĩ trả lời nghi vấn: "Bởi vì thời gian hóa tang thi tùy theo thể chất của mỗi người, vết thương nặng nhẹ khác nhau, ở khu an toàn của chúng tôi đã gặp qua thời gian hóa tang thi dài nhất là 18 tiếng, vì thế nên bây giờ đã quy định là 24 tiếng, hy vọng mọi người có thể hiểu cho."
Du Hành phối hợp kiểm tra, trên người cậu có mấy vết thương không nghiêm trọng lắm nhưng cũng phải ở bên ngoài 24 tiếng.
Có hộ sĩ giúp cậu làm sạch và bôi thuốc vào vết thương đã được gỡ ra khỏi gạc do kiểm tra. Không khí bên ngoài vô cùng tốt, ban đêm có gió nhẹ đều mang cảm giác mát mẻ.
May mắn chính là sau 24 tiếng, những người ở bên ngoài không hề có ai bị biến thành tang thi cả.
Du Hành đăng ký tốn mất hai mươi cân thức ăn mới có được quyền vào ở, nhưng thời gian chỉ có một tháng mà thôi.
Chờ đến khi những người khác ở bên cạnh cậu đăng ký xong rời đi hết, thấy đăng ký viên được nhàn rồi cậu mới đi lên hỏi: "Cho tôi hỏi, ở trong khu an toàn này có ai tên là Trương Hằng Tuệ không?" Kín đáo đưa cho đăng ký viên một hộp cá hộp.
Đăng ký viên cầm đồ hộp, cười nói: "Cái này anh cũng không nhớ rõ nữa, nhưng cậu cũng phải biết là bọn anh đều làm việc bằng giấy, tư liệu đăng ký dầy như thế này này, muốn tìm cũng không đơn giản đâu." sau đó dùng tay mô phỏng.
Du Hành lại lấy gói thuốc lá đưa cho gã, đăng ký viên miệng cười toe toét: "Cậu đứng đây chờ một chút, để anh tìm cho cậu."
Người đàn ông thuận tay đưa cho đứa bé bên cạnh: "Đi đi, bảo chú nhỏ của mày đến đây giúp tao một chút."
Người đàn ông dẫn Du Hành đi mất mười phút thì đến một ký túc xá, gác cổng không nghiêm, Du Hành cũng đi lên cùng.
Nó thật sự cần dùng rất nhiều nỗ lực để tìm, hai người làm việc cùng nhau sẽ nhanh hơn một chút. Tiếc là tìm đến tối vẫn chưa tìm xong.
"Phòng làm việc ban đêm không làm việc, hơn nữa cũng không có điện, hay là cậu để mai rồi lại tìm."
Du Hành xoa xoa mắt, gật đầu: "Được, anh Hoàng, anh thấy nơi cư trú trong khu vực an toàn này như thế nào?"
"Ồ, cái này là do cục quản lý bất động sản quản lý, cậu chưa tìm được phải không? Không sao, ở bên kia anh có người quen, cậu đã nghĩ tới việc sống ở đâu chưa?"
"Em ở không lâu, chọn nơi nào vừa sạch sẽ lại an toàn là được."
Anh Hoàng cười rộ lên, làm việc nhanh chóng, đem mọi thứ thu dọn lại, đặt nó ở phía trên kia, miệng nói: "Cậu yên tâm, ở trong khu an toàn này nhất định an toàn rồi, ban đêm đều có tuần tra, chủ yếu là đề phòng động vật ở trong núi này, cậu chỉ đóng kỹ các cửa là được. Còn sạch sẽ thì không cần phải nói, phòng ở bên trong khu này đều là mới xây, xi măng mới vừa khô chưa bao lâu chắc chắn là sạch sẽ rồi."
Du Hành lấy từ túi đeo lưng lấy ra một bao thuốc lá, kín đáo đưa cho gã: "Đành phải làm phiền anh Hoàng rồi."
"Không phiền, không phiền, cậu đi theo anh, anh vừa đi vừa nói với cậu."
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của anh Hoàng, Du Hành thuê được một phòng dành cho một người ở, nằm ở tầng ba, giá một ngày là mười viên tinh hạch màu xám, hoặc là một viên tinh hạch màu đỏ, đương nhiên là thức ăn cũng được, một ngày hai cân.
Du Hành chỉ thanh toán số lượng của ba ngày, dùng hết sáu cân thức ăn.
Nhờ lần giao dịch lần này, cậu biết thêm một chút về tình hình của tinh hạch tang thi. Căn cứ của khu an toàn nghiên cứu và rút ra được nhờ phần lớn ý kiến của người dị năng, tinh hạch của tang thi chia thành hai loại màu sắc, xám tro và màu đỏ, tất cả tang thi cấp một đều là màu xám tro, màu đỏ là tang thi từ cấp hai trở lên.
Mỗi cấp chia ra thực lực mạnh yếu, cấp một càng có màu trắng sữa càng tốt, từ cấp hai trở đi, tinh hạch có tia màu hồng càng nhiều, càng đỏ cũng càng tốt.
"Nghe nói dụng cụ dùng để kiểm tra đo lường đã có tiến triển, có lẽ chỉ một tháng nữa là có thể ra mắt. Tốt nhất là cậu đừng nên dùng tinh hạch để thuê phòng, không có lợi lắm đâu." Anh Hoàng nhìn Du Hành ra tay phóng khoáng cũng rất chu đáo nói ra một chút tin tức nội bộ.
"Đợi đến lúc đó, cậu lại đi kiểm tra tinh hạch, chắc chắn là rất đáng giá."
Du Hành cảm ơn gã, hẹn gã thời gian và địa điểm gặp mặt vào ngày mai rồi đóng cửa.
Phòng ở đúng là mới xây, phòng bán thành phẩm, chỉ đơn giản là đặt một tấm ván gỗ làm giường. Nhà vệ sinh là nhà vệ sinh công cộng ở dưới tầng, không có nước, không có điện, ngay cả một cái ghế dài cũng không có.
Du Hành cũng không truy cứu, tùy ý ăn no sau đó đổi một bộ đồ khác, đặt tấm trải giường lên một tấm gỗ, cậu ngáy rồi ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc đến rạng sáng.
Hôm nay cậu cùng anh Hoàng đi tìm lần nữa, dùng một buổi sáng cũng không tìm được tên Trương Hằng Tuệ, ngay cả tên anh rể Tăng Luyện Chí, cha mẹ cậu và tên em gái trong trí nhớ Trương Hằng Viễn cũng không có.
"Từ cửa lớn đi vào chắc chắn sẽ có ghi lại, như vậy thì người này không có đến chỗ của chúng tôi rồi."
Du Hành hơi thất vọng một chút, nhưng mà sớm đã chuẩn bị tâm lý nên cũng không đến mức quá khó chịu.
"Cậu lo lắng cho chị cậu như vậy, người chị này cũng thật là có phúc mà." Anh Hoàng cười nói, trong lòng có chút mong là chị của Trương Hằng Viễn cũng có thể lo cho cậu như vậy.
Du Hành thở dài: "Chị ấy là người thân duy nhất của tôi."
"Anh hiểu rồi."
Du Hành và anh Hoàng thiết lập lên một mối quan hệ đơn giản và thân thiện, sau khi rời khỏi tòa nhà, cậu đi dọc theo ven đường, nhìn khu an toàn mới lạ này.
Cậu nhìn qua loa một vòng quanh căn cứ sau đó trở về căn phòng mình thuê, nằm xuống đi ngủ.
Trương Hằng Tuệ không có ở đây, Du Hành định ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày rồi tiếp tục đi tới tỉnh Thanh Hòa, dù sao cũng đã gần một tháng màn trời chiếu đất đã làm cho cơ thể cậu uể oải rồi, cho dù cơ thể cậu cũng đã cường tráng hơn không ít nhưng không thể chịu được cường độ vừa lái xe vừa đánh tang thi này.
Hai ngày sau, sau khi cậu trải qua những ngày yên bình, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, đem toàn bộ những gì còn thiếu bù đắp lại.
Thân thể và tâm lý đều được nghỉ ngơi rất tốt, ngủ đủ rồi thì tu luyện, hoặc là xuống dưới lầu luyện tập, hay đi dạo quanh khu an toàn, nếu tìm được Trương Hằng Tuệ, cậu muốn mang cô đến nơi này ở, khu an toàn này xây vô cùng tốt.
Ngày thứ ba lúc cậu đi xuống lầu luyện tập thì đột nhiên bị một đôi bàn tay níu lại, cậu phản xạ có điều kiện nắm, vặn rồi đẩy cánh tay kia ra, trong phút chốc đã cùng người đằng sau kéo dài khoảng cách.
Đây là phản ứng được rèn luyện ra do lâu ngày gặp phải tang thi bất ngờ.
"A! Đau quá!"
Du Hành quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ ôm cánh tay quỳ rạp trên mặt đất khóc, "Cô kéo tôi để làm gì?"
Người phụ nữ kia đứng lên, do đau đớn nên khuôn mặt có hơi vặn vẹo, lại cố gắng nặn ra nụ cười: "Người anh em này, tôi thấy hình như là cậu ở một mình, có cần tôi giúp cậu dọn vệ sinh hay không?"
Hơn năm giờ sáng, giúp cậu dọn vệ sinh? Du Hành hiểu ra, đây là gặp phải lưu manh rồi, cậu lắc đầu: "Không cần đâu."
Cậu xoay người rời đi, không hề để ý tới người phụ nữ đang chạy sát theo mình luôn miệng cầu xin. Ra khỏi cửa lầu sau thì bắt đầu chạy bộ sáng sớm, làm người phụ nữ kia tụt lại phía sau. Sau đó tìm một khối đất trống, bắt đầu luyện tập, có một người đàn ông tới hỏi thăm cậu: "Người anh em này có tư thế tốt ghê nha!"
"Cũng tàm tạm thôi, khoa tay múa chân vớ vẩn ấy mà." Du Hành nhận lấy điếu thuốc người đàn ông kia đưa cho, cả hai cùng nhau ngồi hút thuốc.
"Luyện tập cũng không tệ lắm, có hứng thú vào đội của chúng tôi không? Nhìn tôi này, còn chưa giới thiệu bản thân cho cậu nữa. Tôi tên Trương Huy Minh, đi kiếm cơm cùng với vài người anh em, ra khỏi khu an toàn để tìm thức ăn, đào chút tinh hạch để về đổi lấy thức ăn... Đầu năm nay mọi người đều không khác nhau là mấy, đều sống như thế này, thế nào? Tôi thấy cậu cũng chỉ có một mình, có muốn gia nhập với chúng tôi không?"
"Tôi muốn tới tỉnh Thanh Hòa để tìm người thân, mấy ngày nữa là phải đi rồi."
"A, vậy thì đúng là không có duyên rồi, cậu đi một mình à?"
"Không phải, còn có mấy người bạn cũng muốn đi cùng bầu bạn."
"Được rồi." Trương Huy Minh đứng lên khoát tay Du Hành: "Tôi còn có chuyện khác, chúc cậu thuận buồm xuôi gió."
"Cảm ơn."
Buổi tối, cậu dọn dẹp lại phòng một chút rồi bắt đầu ngủ.
Ngày tiếp theo, Du Hành lại tiếp tục xuất phát, xe đỗ ở chỗ bãi đỗ xe mà anh Hoàng giới thiệu, được bảo vệ rất tốt, không hề bị trộm, đưa quà cho anh Hoàng đúng là không lãng phí.
Nhưng mới đi được nửa ngày thì cậu đã trở về đường cũ, bởi vì cậu nghe thấy được số lượng cực lớn của bầy tang thi, hơn nữa tất cả đều cùng đi tới khu an toàn Lục Đồng.
Bị tang thi vây quanh rồi!
Cậu quay đầu xe thật nhanh, không phải đổi đường khác mà là trở lại khu an toàn Lục Đồng. Xe được lái rất nhanh, bỗng dưng bị một vật gì đó đụng phải tạo ra một tiếng vang rất lớn, xe rung lắc dữ dội vài cái.
Từ kính chiếu hậu, Du Hành nhìn thấy một con tang thi đang lăn trên mặt đất vài vòng rồi đứng dậy, vội vàng chạy tới lần nữa.
Tốc độ của tang thi.
Cậu nhanh chóng lái xe sang bên trái để tách con tang thi này ra, nhìn thấy nó chạy với tốc độ vô cùng nhanh, vượt qua cả xe của mình khiến lòng Du Hành trầm xuống.
Loại tốc độ này, chắc chắn là trên cấp bốn, thậm chí là có cả cấp năm. Mà phía sau còn có bầy tang thi đang di chuyển từ từ, trong đó có bao nhiêu con tang thi cấp cao đây?
Lúc đến khu an toàn Lục Đồng, cậu nhìn thấy cửa chính rất mất trật tự, mùi máu dày đặc, có vết máu thấm vào bùn đất, có người đang cầm cây xẻng để xúc đất.
Phía ngoài cửa có vài cái lều vải dùng để quan sát sức khỏe của người vào ở, Du Hành từng ở chỗ này đợi qua 24 tiếng.
"Nhanh chóng thông báo cho tất cả mọi người biết, ở phía Bắc có một nhóm tang thi lớn đang tiến về phía này!" Du Hành hét to, mọi người ở cửa chính đều ngẩn người.
Người đàn ông cầm xẻng cười: "Anh bạn nhỏ, cậu đang nằm mơ à? Khu an toàn có quy định là không được làm người khác hỗn loạn."
Hai câu này như công tắc khiến mọi người náo nhiệt trở lại, không ít người khuyên Du Hành đừng nên phát ngôn lung tung, cẩn thận một chút để không phải ngồi tù.
"Là thật mà, vừa mới có một con tang thi đã tới đây phải không? Hơn nữa tốc độ còn rất nhanh?"
Mọi người nhìn mặt nhau, nửa tiếng trước thật sự là có một con tang thi đến đây, chạy nhanh như tia chớp, thoáng cái đã cắn chết không ít người, đều bảo rằng đăng ký viên rất béo, kết quả là chết rất nhanh.
"Đúng, đúng vậy, sau khi chạy tới đây đã cắn chết không ít người, vất vả lắm mới đánh chết được... Anh bạn nhỏ này, làm sao mà cậu biết được?"
Du Hành nói: "Tôi nhìn thấy mà, tôi lái xe ngay đằng sau nó."
Cậu nói vừa có lý lại vừa có bằng chứng, chuyện này nhanh chóng được những người khác báo lên, cấp trên rất coi trọng chuyện này, cử ra hai người có dị năng tốc độ đi điều tra, không tới nửa tiếng đã quay về, hét to: "Mau đóng cửa lại, có rất nhiều tang thi đó! Bây giờ còn 1000m nữa, chẳng mấy chốc nữa thì sẽ tới đây!"
Cảnh giới được mở rộng toàn khu!
Sau tường thành được đẩy ra một máy đài đại pháo, một đội mấy ngàn người nhanh chóng tập trung lại, quân đội và nhân dân hợp tác với nhau, đẩy mạnh về phía trước, định ngăn tang thi ở bên ngoài đường.
Toàn khu đều bị điều động. Dựa vào việc đây là lần đầu tiên khi an toàn Lục Đồng gặp phải tang thi với quy mô lớn như vậy, nếu không làm thỏa đáng thì rất có thể sẽ bị tang thi tiêu diệt.
"Có rất nhiều tang thi biến dị nên mong sẽ được những người dị năng trợ giúp!" Khu an toàn Lục Đồng có năng lực tang thi đặc biệt gọi là tang thi đặc biệt.
Du Hành hỗ trợ quanh tường ở cửa lớn, nghe được tin hồi báo mới nhất, cậu có chút nóng nảy nhìn về phía trước, cảm giác sắp có một bầy tang thi tiến tới đây.
Lại có từng chiếc xe một từ cửa chính đi ra để giúp đỡ, bốn mươi phút sau, một đoàn tang thi tới, cho dù bị tiêu diệt đi rất nhiều nhưng số lượng còn lại vẫn khiến người khác sợ hãi.
Càng khó chịu hơn là, người đi ngăn cản chỉ có một bộ phận nhỏ quay về, hơn nữa phần lớn trong đó là người dị năng.
Binh lính bình thường bị tổn thất nặng nề, Du Hành khó chịu thay bọn họ, trước đây cậu cũng có một tâm tình giống họ: Bảo vệ quốc gia, chết có ý nghĩa. Chỉ là cậu vẫn còn khá ích kỷ, trong lòng cậu còn có nhiệm vụ, còn có những thứ khác quan trọng hơn, vì vậy không thể thật sự coi thường cái chết.
Nhưng việc này cũng không thể gây trở ngại việc cậu kính nể quân nhân thật sự, họ mới là những dũng sĩ.
Cũng may chuẩn bị kịp thời lại có kinh nghiệm tiêu diệt tang thi trước đó, cuối cùng khu an toàn tuy rằng tổn thất nặng nề nhưng cũng đã đem nhóm tang thi này giải quyết hết.
Du Hành nghỉ ngơi hai ngày, giúp đỡ xây lại tường, cuối cùng khu an toàn thưởng cho cậu năm túi gạo ba mươi cân cùng với một rương thịt muối để đổi lấy công lao cậu giúp xây tường, cậu tiếp tục lái ô tô đi về hướng Bắc.
Lúc cậu đi ngang qua đoạn đường chặn tang thi lúc trước, dù thi thể trên mặt đất đã sớm bị cháy rụi nhưng vẫn còn quanh quẩn một lại hôi thối.
Nhưng may mắn là nhóm tang thi đó hình như đã tập trung lại đây, sau khi bị tiêu diệt thì đoạn đường cậu đi rất an toàn, bình an đi đến 100 km, ngay cả một con tang thi cũng không gặp.
Đến bản thân cậu cũng phải cười gượng. Trước khi cậu đến khu Lục Đồng, trên đường đi lấy được hơn hai ngàn tinh hạch mặc dù nói là mệt nhưng thu hoạch khiến cho lòng người vui vẻ hơn.
Tinh hạch của tang thi có hiệu quả tốt đối với việc tu luyện của người dị năng, ở đây dị năng phân biệt cấp bậc đoàn người ngày càng sáng tỏ, khả năng không thể rời bỏ được những tinh hạch này.
Bây giờ dự trữ nhiều một chút thì sau này giá nó nhất định sẽ tăng cao. Đến lúc tìm được Trương Hằng Tuệ, cậu sẽ chăm sóc tốt cho người chị này thay cho Trương Hằng Viễn, đền ơn lại công ơn nuôi dưỡng của cô.
Cho nên nói cố gắng lại mâu thuẫn, đã muốn có một đường đi thuận lợi lại vừa muốn có tinh hạch của tang thi, chuyện tốt như thế làm sao có được?
Vì vậy cậu đã thông suốt rồi.
Tối hôm đó, cậu nghỉ ngơi ở bên ngoài như thường lệ.
Chỗ cậu dừng chân rõ ràng có chút không ổn, nơi này được phơi bày ra, không hề được che chắn, không có chỗ tránh khi gặp nguy hiểm. Nhưng cũng có chỗ tốt là có thứ gì đi qua đây vừa nhìn là biết, lái xe cũng nhanh hơn.
Ban ngày cậu nhìn thấy một con gà đi lại ở ven đường nên dừng xe lại để bắt, cậu dễ dàng bắt tổng cộng ba con.
Dưới bóng cây có vài chỗ mái hiên như ẩn như hiện, cậu lái xe qua, phát hiện sân của một gia đình nông dân, trong sân không có ai, có mười một con tang thi, cậu xử lý xong liền bắt đầu tìm kiếm ở trong nhà nông dân.
Đồ đạc còn rất nhiều, vẫn giống như trước mạt thế. Trừ rau cải đã hư thì thịt đông lạnh, cánh đông lạnh, xiên thịt nướng và những thứ tương tự thì mọi thứ khác đều ổn, thậm chí còn có một cái giếng trong sân.
Cậu mang nước vào trong bếp, vệ sinh dụng cụ nhà bếp một lần, nấu canh nóng, cơm nóng, giết một con gà để nấu canh sau đó tìm thịt để xào, vừa được ăn canh vừa được ăn thịt khiến cậu hạnh phúc như muốn bay lên trời.
Ăn uống no đủ rồi, cậu nhìn hai con gà ở trên mặt đất, mang theo không được, để ở trong xe thì vừa thối lại vừa tốn thời gian, cậu quyết định buổi tối sẽ giết thêm một con nữa, con còn lại thì để ngày mai nấu xong thì mang theo ăn trên đường.
Ở đây có rất nhiều nước, cậu mang nước đi đun một thùng lớn để gội đầu, dùng xà bông xoa xoa chà xát khắp người sau đó chà những chỗ có bùn.
Tắm xong cậu vô cùng thoải mái lại tiếp tục đi giặt quần áo, quần áo để lâu không giặt rất nhiều lắm, treo đầy trên hai cây gỗ. Gió chiều lành lạnh, mùa đông đã đến.
Tối cậu ngủ ở trong phòng khách, nhưng ban đêm lại bị tiếng động làm thức giấc, nghe được có tiếng lưới sắt ở đằng sau sân.
Cậu đứng dậy cầm theo súng, cẩn thận thăm dò, nhìn thấy một con tang thi mèo đang va chạm mạnh vào lưới sắt, hàm răng cắn lấy lưới sắt kéo nó tạo ra tiếng.
Mới tới gần, con tang thi mèo kia càng kích động hơn, muốn nhảy tới nhưng lưới sắt cao quá, cao hơn hai thước, nó nhảy vào không được. Vì vậy chân sau ngồi xuống nhìn chằm chằm cậu, liên tục dùng móng vuốt cào hàng rào sắt, tấm lưới sắt kia bắt đầu biến dạng.
Du Hành dùng dị năng bao lấy bản thân, nhìn con tang thi mèo kia ngừng tư thế tấn công, chuyển động mơ hồ, một viên đạn bay trúng đầu nó.
Cậu đào tinh hạch ra, là màu đỏ xám, chắc là cấp ba.
Cậu quay về ngủ, từng giờ từng phút đều duy trì cảnh giác, vì vậy chất lượng ngủ rất bình thường. Ngày tiếp theo, cậu giết con gà còn lại làm thịt gà kho, sau đó nấu thêm cơm, lấy hết đồ đạc ở phòng bếp của nhà nông dân mang vào trong xe, rồi tiếp tục đi.
Sau khi vào ranh giới của tỉnh Thanh Hòa thì có rất nhiều tang thi ở bên trong, Du Hành tiêu hao rất nhiều dị năng. Trên đường đi rất nguy hiểm, tìm tận tám ngày tìm được tiểu khu Minh Đức Giai Uyển, nơi mà chị gái Trương Hằng Tuệ ở.
Cửa của tiểu khu đang đóng, phía sau còn chắn bằng một đầu gỗ, bên trong rất có thể sẽ có người ở.
"Có người ở thì mở cửa một chút đi, tôi muốn tìm Trương Hằng Tuệ."
Gọi vài tiếng mới có người trả lời, có hai người đi xuống lầu, đứng xa xa tay cầm vũ khí, cảnh giác hỏi cậu: "Cậu là ai? Tìm Trương Hằng Tuệ làm gì?"
"Tôi là Trương Hằng Viễn, là em trai của chị ấy, chị của tôi có ở đây không?"
"Nhìn cũng có điểm giống đó, tiểu Phúc đi gọi thím Tăng xuống nhìn một chút, xem có phải không."
"Đầu tiên để cho tôi vào cái đã, anh xem, bên ngoài rất nhanh sẽ có tang thi tới." Du Hành bị ngăn cách bằng hai cánh cửa đưa vào hai điếu thuốc.
Người đàn ông kia nhận rồi nói: "Cái này thì không được, người lạ không được vào, đây là quy định."
Mẹ chồng của Trương Hằng Tuệ xuống rất nhanh, bà ta nhìn sơ qua rồi lắc đầu: "Không phải, em trai của Hằng Tuệ tôi đã từng thấy, không giống như vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT