Du Hành bị sai khiến tới lui, thân thể chưa được điều dưỡng tốt đã mệt lả, đêm đó lại sốt tiếp. Lần này ngay cả nước ấm cũng không được uống, vì những người có thực lực trong đoàn bị mất rất nhiều, ngay cả Lôi Thành và Trần Bình cũng đều bị thương, hai mươi lăm người đi ra ngoài thì chỉ có mười một người quay trở lại, sau đó vì gặp phải tang thi, cuối cùng lại chết thêm chín người nữa.
Một đoàn hơn năm mươi người, trong thoáng chốc giảm mất gần một nửa, đó chính là khủng hoảng, ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là không đủ cơm tối cho mọi người. Chứ đừng nói tới chuyện có nước ấm cho Du Hành uống.
Chờ tới ngày thứ hai, Du Hành chống người bò dậy, từ ngày sống dậy, biết được những chuyện xảy ra từ miệng Ngô Diệu, hóa ra ngày đó bọn họ đã thuận lợi vào được xưởng sản xuất bánh quy, sau khi tiếu diệt vài con tang thi còn sót lại bên trong, không ngờ lại tràn tới một đám chuột tang thi, tốc độ của chúng vừa nhanh lại cực kì hung dữ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy loại sinh vật như vậy, vì vậy đã không kịp chuẩn bị, nhân số tổn thương nghiêm trọng, ngay cả Tăng Trân Trân đang dọn đồ cũng phải dừng lại, không kịp lấy hết túi bánh quy đã vội vã rút lui.
Ngô Diệu nhìn vào khoảng không trống rỗng, nói: "... Tôi chưa kịp cứu bác hai..." Trên mặt hắn ta có vết thương, thoạt nhìn đã biết là do móng tay tạo ra. Dẫu sao cũng là do tang thi cào, vết thương cũng vì vậy mà biến thành màu đen.
Du Hành ho khan mấy tiếng, không biết nên nói gì, chỉ đành nói hắn nén bi thương.
Trong lòng lại đấu tranh: Ngoại trừ tang thi càng ngày càng mạnh ra thì có có các loại tang thi động vật khác, độ nguy hiểm mà ngoài kia mang tới không phải một người như cậu có thể gánh nổi được.
Mấy con chó tang thi kia hôm qua cậu đã đứng trên lầu nhìn mấy lần rồi, chúng quả thật rất mạnh, dù là hình thể là là sức mạnh cũng khiến cho mọi người hoảng sợ, đây chính là người bạn thân tinh thần ngày trước của loài người sao?
Vì động vật thi hóa xuất hiện khiến tâm tình của mọi người thấp tới cực hạn.
Bầu không khí chết lặng kéo dài ba ngày liền, đến ngày thứ ba, Thiên Lôi Thành nói ra một tin tức, rằng hỏa dị năng của hắn đột phá, hiện tại dị năng của hắn ở cấp hai. Hắn đã cảm giác được loại mà Tằng Trân Trân đã từng nói, lúc xuyên thấu được tầng bình phong kia, hắn cảm thấy lực lượng trong cơ thể mình tràn đầy.
Hắn không chờ kịp mà nói ra tin này, quả đúng như dự liệu, mọi người lập tức được trấn an.
Đoàn người dần dần khôi phục lại trạng thái như trước đây.
Sau chuyện này, Du Hành tạm thời bỏ qua ý nghĩ xuôi Bắc của mình.
Cậu chỉ là một người bình thường, cho dù thân thủ có nhạy bén tới đâu cũng không thể chống lại được công kích của đám tang thi động vật kia.
Cũng không biết bên phía Trương Hằng Tuệ hiện tại như nào. Chỉ hy vọng chị ấy giống như cậu, tìm được một nơi đặt chân an toàn, ít nhất là có thể duy trì an toàn tới khi hai người gặp nhau.
Những ngày kế tiếp không có ai đề xuất việc ra ngoài tìm đồ. Chuyện ra ngoài thực sự là tổn thương nguyên khí rất lớn, người dưới quyền của Lôi Thành là năm người người có dị năng, hiện tại tổn thất một người tên Liễu Mỹ Vân, là hỏa hệ dị năng.
Còn lại bốn dị năng giả, người có dị năng hệ thổ là Hà Trang, bị thương cũng nghiêm trọng, bụng có một lỗ thủng to, khó chữa trị, mấy ngày nay chống đỡ được cũng là do hạt châu lấy trong người tang thi, nhưng tình hình cơ thể càng ngày càng trở nên xấu, đó chính là chuyện không tốt nhất trong mấy ngày nay.
Còn Trần Bỉnh, dị năng của hắn ta khô kiệt nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày rồi mà ngay cả mấy cây châm cũng không xuất ra được. Còn lại là một người có dị năng là hệ thủy, năng lực chiến đấu gần như là bằng không. Tằng Trân Trân thì không cần nói, Lôi Thành chỉ hận không thể giấu cô ta đi.
Tuy Lôi Thành đã lên cấp, nhưng một cây khó chèo chống, hắn đang có ý định dụ dỗ những người có dị năng ở trong này gia nhập vào đội của hắn.
Những dị năng giả khác có mặt trong văn phòng có bốn người, một người là Lôi Diệu có cùng hệ dị năng với hắn, dị năng hệ hỏa, hai người khác là dị năng thể lực, người còn lại là dị năng thính giác. Trước kia hắn nhìn mấy người này không thuận mắt, nhưng với tình hình hiện tại thì có còn hơn không.
Đầu tiên hắn đi tiếp xúc với người đàn ông có dị năng thể lực, đó là Lục Vĩ, bên cạnh hắn ta chỉ có vợ, đối với lời mời chào của Lôi Thành thì rất nhanh đã đồng ý. Một người dị năng thể lực khác là đàn bà, đáng tiếc lá gan của cô ta quá bé, Lôi Thành cũng không coi trọng mấy.
Còn người tên Tố Triệu có dị năng thính lực kia hắn cũng không cần nhưng Trần Bỉnh lại nói với hắn: "Bên ngoài bây giờ càng ngày càng nguy hiểm, nếu như hắn ta có thể nghe ngóng trước được động tĩnh bên ngoài rồi nhắc nhở chúng ta thì cực kì hữu dụng."
Động tĩnh lần này không lớn nhưng lại không ngăn được những người trong văn phòng, vừa xuất hiện chuyện thì mọi người đã biết ngay lập tức rồi.
Những người khác đều cực kì hâm mộ Lục Vĩ và Trương Gia Dật được tổ đội kia mời chào. Lôi Thành đối đãi rất tốt với tổ viên của mình, những người ngoài như bọn họ thì được ăn cơm ngày ba bữa là đủ lắm rồi, cho dù có cùng đi tìm đồ ăn cũng chỉ được chia cho một chút. Những thứ còn lại đều do bọn Lôi Thành thu, ngay cả hạt châu của tang thi cũng thế, bọn họ đều phải nộp vô điều kiện.
Không nộp? Cũng được, không nghe lời liền cút, tự lo cho bản thân. Lôi Thành cũng không bắt buộc ai. Nhưng tổ đội của anh ta có dị năng giả, đó chính là lực hấp dẫn cực lớn, cũng là nơi bảo đảm an toàn cho những người bình thường.
Không có ai muốn rời đi.
Đó cũng chính là lý do vì sao mà dị năng của Ngô Diệu mãi không thể lên cấp, mặc dù anh ta là dị năng giả, không giống như mấy người đột biến thính lực, thể lực không thể hấp thụ hạt châu kia. Anh ta đào được hạt châu có thử tự dùng nhưng lại không đủ để theo kịp tốc độ tăng cấp của Lôi Thành. Thậm chí vì bù cho cả nhà chú hai mà anh ta còn nghĩ tới chuyện cầm hạt châu đi đổi thức ăn.
Anh ta tìm Du Hành tố khổ: "Cậu nói tại sao anh ta không coi trọng tôi!"
Lời này khiến Du Hành không thể tiếp thu được, cho dù trong lòng đã có đáp án cũng không thể nói ra, vì Ngô Diệu chỉ đang trút bầu tâm sự, không phải đang phân tích với cậu.
Quả nhiên, anh ta chỉ than phiền một lúc, rồi nói: "Hằng Viễn à, cậu có thể đề cử tôi với Lôi Viễn được không? Ít nhất cậu và anh ta đã từng quen biết."
Quen biết? Sợ là bây giờ ấn tượng với Du Hành đã nhạt đi không ít trong lòng Lôi Thành rồi, cậu nào dám đi theo Lôi Thành giao kết tình bạn?!
Vì vậy cậu từ chối: "Tôi cũng chỉ là người bình thường, sao có thể có tiếng nói trước mặt Lôi ca được."
Ánh mắt Ngô Diệu hơi thất thần, tựa hồ đã ra quyết định lớn, đột nhiên đứng dậy: "Tôi đột nhiên nhớ ra có chuyện gấp, tôi đi trước."
Du Hành không tiếp tục để ý tới anh ta, tiếp tục bận rộn chuyện của mình.
Thời gian gần đây không ra ngoài hoạt động, vì vậy cậu liên nghiên cứu hệ thống trao đổi, nói thật, bảo không hâm mộ đám dị năng giả kia là nói dối, nhưng trong tối nay cậu đã nhìn qua toàn bộ đám thuốc men kia một lần.
Loại thuốc như để tạo dị năng không có.
Nhưng ngoại trừ gen tu bổ ra còn có một loại gọi là dung dịch biến đổi gen, có hai loại thuộc về dược vật. Dung dịch tu bổ gen là loại cải tạp thân thể con người, trong quá trình tu bổ gen của con người sẽ phát sinh biến hóa là gãy lìa qua trung gian, vi khuẩn biến dị sẽ chờ tới lúc tình hình bất ổn mà hành động, còn dung dịch biến đổi gen là chủ động sửa đổi gen của con người, khiến gen của con người có thể tối ưu hóa, kích thích tiềm năng của cơ thể.
Dĩ nhiên, có thể tiến hóa tới đây hay ưu hóa tới mức nào thì không thể đảm bảo hay đoán trước được. Điều cơ bản nhất là thể năng có thể khỏe mạnh hơn, những thứ khác thì không thể đoán được.
Cái giá để đổi lấy là một triệu điểm tân hỏa, lấy độ tài phú hiện tại của Du Hành mà nói thì gánh nặng không để đâu cho hết.
Trước mắt cậu có sáu trăm vạn điểm tân hỏa, mua nhẫn trữ vật cũng ngót hết của cậu đã hết hơn một nghìn hai trăm điểm rồi.
Giá dung dịch sửa đổi gen là thứ mà Du Hành có thể tìm thấy để thay đổi thể trạng của bản thân.
Nếu vận khí tốt kích phát tiềm năng là dị năng thì sao?
Cậu mua lấy lọ dung dịch, nhưng khi lấy tới tay lại hơi do dự. Trên hướng dẫn sử dụng đã nói rõ, lấy tình hình hiện tại ở nơi này, sợ rằng dùng xong cơ thể sẽ phản ứng. Cậu không dám uống ngay, sợ bản thân không thể khống chế được.
Trong hướng dẫn có nói rõ một mục: Đầu tiên chữa bệnh cho người dùng trước, chuẩn bị tốt tình huống khẩn cấp. Sau khi dùng xong thì không thể đoán trước được mức độ phản ứng của thân thể sẽ thế nào, đau đớn không thể tránh khỏi, cũng có thể xảy ra một vài triệu chứng khác ngoài dự đoán như không đủ máu, đau nhức sinh ra hoại tử... (Đầu tiên thống kê ra những chuyện ngoài ý muốn sau khi sử dụng, chuyện xảy ra cũng không hiếm)
Vì chuyện này mà Du Hành không dám dùng ngay. Nơi này không có người đáng để cậu tin tưởng, hơn nữa mọi lúc đều có công viện cho cậu làm.
Cậu cũng không quên lý do vì sao bản thân lại quen biết đám Lôi Thành, nếu như cậu uống dung dịch ở đây, không bị phát hiện thì không nói, nếu bị phát hiện thì nhất định Lôi Thành sẽ sinh lòng nghi ngờ và hiếu kỳ.
Tạm thời không thể uống dung dịch sửa đổi gen được, cậu quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ cố gắng tu luyện [quy tắc kiện thể], nói tới quyển sách này thì đó là thứ mà cậu đã đổi từ trong hệ thống từ lâu, tạm thời cậu chưa dám dùng dung dịch sửa đổi gen, chỉ có thể gửi một chút hy vọng vào bí tịch cường thân kiện thể. Nếu như có thể giống trong tiểu thuyết, gì mà tuyệt chiêu Nhất Dương Chỉ các loại thì càng tốt.
Nhưng thực tế là thực tế, ảo tưởng là ảo tưởng.
Cậu đã tìm rất nhiều sách, chỉ có cuốn sách [quy tắc kiện thể] này cậu có thể dùng, chú thích dễ hiểu về các mặt của thể chất, là quyển sách phù hợp để luyện tập.
Tâm pháp trọng tân lúc nhập môn là dẫn linh khí vào cơ thể, linh là linh khí của vạn vật, chỉ cần thế giới này còn sinh vật thì sẽ còn linh.
Vì yêu cầu của tâm pháp rất thấp, cho dù cả thế giới này chỉ còn một mình cậu thì chỉ cần cậu còn sống thì có linh, có linh là có thể tu luyện, rất thực dụng.
Nếu tu luyện theo quyển sách này về lâu về dài cơ thể sẽ từ từ cường tráng, bệnh nhẹ bệnh nặng đều ít, thậm chí ngay cả sức mạnh, tốc độ và nhãn lực, thính lực để tăng cường.
Muốn tăng trình độ thì phải xem thể chất của từng người và tu luyện lâu hay không.
Phi mây, độn thổ thì càng đừng nghĩ tới.
Một chút như vậy cũng quá đủ để Du Hành thấy thỏa mãn rồi.
Mặc dù những bí tịch tu luyện khác khiến Du Hành động tâm nhưng bến trong lại yêu cầu thuốc thang uống kèm và điều kiện tu luyện, những thứ đó cậu không có cách nào có thể thực hiện được. Nói ví dụ như một ít tu luyện giả ở thế giới tu tiên hay thế giới đấu khí, tâm pháp tương đương cũng cần phải có linh khí hoặc đấu khí, điều kiện đi kèm bắt buộc này Du Hành không thể tìm được ở một nơi tang thi đứng mọi nơi như này.
Khi Ngô Diệu tìm tới chỗ cậu là lúc cậu đang nghiên cứu tâm pháp, định làm từng bước, đầu tiên học xong tâm pháp, sau đó đi tu luyện thuật kiển thể, tin tưởng sẽ có tiến bộ rõ rệt.
Một lần dụng tâm luyện tập đã khiến tinh thần mệt mỏi, mấy chữ viết trong bí tịch như có ma lực đặc biệt, không ngừng tiêu hao tinh thần của cậu, cậu không thể làm gì khác hơn là kết thúc việc luyện tập hôm nay, sau đó là hít đất năm mươi cái, hít tới lúc mồ hôi đầm đìa cả người mới vào phòng ngủ.
Ban đêm ở đây không ngừng truyền tới tiếng khóc than của đám trẻ con trong những phòng khác, cả ngày lẫn đêm, em gái của Ngô Diệu vào phòng của Lôi Thành, sang ngày tiếp theo Ngô Diệu đã được Lôi Thành nhận vào trong đội.
Mấy ngày đều thấy Ngô Diệu mang dáng vẻ hăm hở, Du Hành hoài nghi nhìn anh ta, nhưng cũng không rảnh rỗi suy nghĩ nhiều, cậu chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Thật ra thì cậu không quen thuộc mấy với tình hình xung quanh, cậu rất ít đi ra ngoài, mà cho dù có ra thì cũng có xe chở tới nơi xa.
Số lượng nhân số thay đổi, cần phải dọn dẹp tang thi, đội nghĩ lần nữa phân công việc. Vẫn là những người bình thường bị liệt vào danh sách như cu, kỳ quái chính là mẹ của Ngô Diệu, hai người mợ và hai đứa em họ đều không có trong danh sách.
Lần này ít đi bốn người, đội ngũ dị năng giả kia không một ai được phân ra, chín người này không còn cách nào khác đành trực cùng nhau.
Cứ như vậy, họ không hề có thời gian nghỉ ngơi và hoạt động tự do.
Du Hành bị phân nhiều công việc mà mất đi đáng kể thời gian tu luyện.
Cậu quyết định rời khỏi nơi này, tìm một nơi an toàn dùng dung dịch sửa đổi gen. Dĩ nhiên một phần nguyên nhân cũng là do công việc ở nơi này quá nặng nhọc, nguyên nhân còn lại là do không thuận lợi trong quá trình tu luyện.
Tu luyện không có tiến triển khiến Du Hành ngày càng lo lắng, nếu như tu luyện thành công thì ít nhất là sẽ có thêm một bảo đảm cho sinh tồn, đồng thời còn ở cùng một chỗ với một đội ngũ dị năng giả, độ an toàn của cậu được đề lên rất cao.
Không biết có phải do thể chất của thân thể này quá kém hay không mà chuyện tu luyện không tiến triển. Dẫn linh vào cơ thể không thành công, khí cảm nhập môn chưa nắm bắt được, đồng thời cũng khiến thuật kiện thể không thể phát huy được hiệu quả toàn vẹn, tâm pháp không được vận hành thì thuật kiện thể cũng chỉ giống như một phương thức rèn luyện bình thường, không khác hít đất là mấy.
Mọi việc tạm hoãn tới một tuần sau, Lôi Thành lại ra một quyết định ra ngoài đi săn và tìm kiếm vật liệu, Du Hành rất coi trọng lần ra ngoài này, lúc làm nhiệm vụ có rất nhiều người mất tích và tử vong, chắc hẳn Lôi Thành sẽ không chú ý tới một người cỏn con như cậu. Cậu không thể để Lôi Thành nghĩ tới chuyện cậu chạy trốn được.
Trong lúc Lôi Thành nói ra kế hoạch của sáng mai, sau khi rời đi, trong phòng ăn lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao, sau đó những âm thanh bát quái càng ngày càng lớn, đề tài là chuyện mới đây.
"Đúng là không biết xấu hổ, đưa em gái mình cho Lôi lão đại, nếu như là trước kia thì chính là tiểu tam đáng bị phỉ nhổ."
"Người tên Tằng Trân Trân kia không nói gì sao?"
"Còn có thể nói gì cơ chứ? Nghe nói cô ấy đã lấy Lôi lão đại được bốn năm, một cái thai cũng không có nổi, bây giờ lão đại có người mới thì cô ta còn dám nói gì..."
Giống như nhiều chuyện một chút thì những bất an trong lòng sẽ biến mất, đạt được sức mạnh một lần nữa vậy.
Mấy ngày này, thứ Du Hành được nghe nhiều nhất chính là những lời bát quái và những nụ cười khinh bỉ của đám người này.
Em họ của Ngô Diệu đi theo Lôi Thành. Đó là chuyện bình thường trong thời mạt thế này, những nam nhân có năng lực tay trái tay phải đầy giai nhân là chuyện rất phổ biến, nhưng cậu không ngờ Ngô Diệu lại làm như vậy, dù sao nhìn biểu hiện mà anh ta một một biểu lộ ra lại là một người có quyền thế nhìn trúng thân thích trong gia đình, cô gái kia "miễn cưỡng" đi theo người ta.
Tai nghe những lời bát quái tình sử, Du Hành ăn xong bữa cơm. Vừa định trở về phòng liền thấy Tằng Trân Trân bình thường không xuất hiện mấy đang quăng tay Ngô Hỷ.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn hình ảnh này, Ngô Hỷ bụm mặt khóc chạy đi, Ngô Duyệt thì thét lên mắng Tằng Trân Trân, mẹ của hai người thì ngồi sụp xuống đất khóc rống, tiếng khóc vừa to vừa bén nhọn khiến mọi người nhức đầu.
"Khóc cái gì mà khóc, tự dâng con gái mình lên làm tiểu tam còn có mặt mũi khóc à?" Tằng Trân Trân cũng không kém phần, lớn tiếng mắng: "Đồ không biết xấu hổ!"
Chắc hẳn cô ta không phải là loại người đầu đường xó chợ, chuyên mắng chửi người khác, nói qua nói lại cũng chỉ biết nói mấy chữ không biết xấu hổ này.
Lôi Thành rất nhanh đã xuất hiện, thấp giọng dỗ, nhỏ giọng khuyên, lúc này mới kéo được Tằng Trân Trân về phòng, mà Ngô Diệu cũng kéo thím Hai và em họ nhà anh ta về.
"Chậc chậc chậc..."
Mọi người nhìn thấy vở kịch này chưa họp đã tan, cảm thấy chưa đã ghiền.
"Anh nói xem, không biết Lôi lão đại sẽ xử lí như nào?"
"Tằng Trân Trân là người có dị năng không giân đó! Cho dù không thể sinh con cũng rất lợi hại!"
"Thế giới đã thành như này, sinh con có thể nuôi được không?" Có người thấp giọng nói, những lời này lập tức dập tắt đi những lời bát quái.
Du Hành thu dọn chén đũa rồi vào trong văn phòng tản bộ, chờ xuôi xuôi bụng mới quay lại phòng.
Ngày mai phải ra ngoài, cậu có kế của chính mình, vì vậy tối nay chỉ tu luyện tâm pháp mấy lần đã ngừng. Du Hành thở ra một ngụm trọc khí, đi ngủ sớm.
Đêm đến, toàn thể văn phòng dần dần chìm vào yên ắng, đột nhiên có một âm thanh vang lên, đầu tiên là lẻ tẻ từng tiếng, sau đó bắt đầu vang lên dày đặc, đến Lôi Thành cũng bị đánh thức.
Anh ta ngồi dậy, Tằng Trân Trân thấy động tĩnh cũng mở mắt, nhỏ giọng hỏi: "Hơn nửa đêm, anh dậy làm cái gì?" Giọng nói có chút tức giận, Lôi Thành không biết làm sai, trong lòng hiểu rõ Tằng Trân Trân hiểu lầm anh ta muốn đi tìm Ngô Hỷ.
"Anh nghe thấy tiếng động." Vừa nói vừa đứng dậy mặc quần áo xỏ giầy.
"Tiếng gì?" Tằng Trân Trân không tin, cho là anh ta muốn đi tìm con tiện nhân kia, lập tức đứng dậy theo.
Lúc này Lôi Thành đã đẩy cửa ra, âm thanh cũng theo đó rõ ràng hơn.
Tầng dưới mơ hồ truyền ra tiếng thét chói tai.
Sắc mặt anh ta thay đổi, đầu ngón tay nhảy ra một ngọn lửa chiếu sáng hành lang, một mảng lớn bóng mở lan tới bên ngoài.
"Gay rồi! Là chuột!"
Phía trước có một căn phòng mở cửa, vừa mới nói "Là cái gì?" ba chữ liền bị đám tang thi chuột bò khắp người, kêu thảm một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, máu tanh tỏa ra trong nháy mắt.
"A Bính, mau dậy, có tang thi chuột!" Trong lúc mấu chốt, Lôi Thành lập tức nghĩ tới người bạn mà anh ta tin tưởng nhất.
"Tất cả mọi người lập tức dậy, tang thi chuột tới rồi!"
Tằng Trân Trân sợ tới mức hoa dung thất sắc, cô ta nhớ tới đám sâu bọ kinh tởm trong xưởng bánh quy kia, miệng lưỡi của chúng bén nhọn, đó chính là ác mộng đối với cô ta.
Lôi Thành đánh ra mấy quả cầu lửa, lật ngược con chuột đầu đàn, nhưng mấy con chuột phía sau thấy đồng đội của mình ngã xuống lập tức tiến lên thay chỗ, tiếp tục dẫn đầu xông về phía trước.
Tất cả mọi người sống ở tầng này đều bị đánh thức.
Lôi Thành đã không còn thời gian để xuống tầng dưới kiểm tra còn người sống sót hay không, chỉ kêu lớn, cố gắng bảo vệ nhân số thân tín trên tầng này!
Đáng tiếc người có dị năng hệ thổ đã chết, không có biện pháp dựng tường đất bảo hộ, lần trước bọn họ đã dùng cách này để thoát ra khỏi nhà máy bánh quy kia.
Bây giờ muốn thoát khỏi tầng này rất khó, cho dù có nhảy lầu thì bên dưới đường cũng có không ít tang thi đâu, không lái xe thì tuyệt đối không thể nhảy.
Cũng may có Trần Bình dùng hết toàn lực phóng ra một tường kim loại, tạm thời ngăn chặn bước chân của đám tang thi chuột.
Bên kia tường vang lên tiếng gặm tưởng của đám chuột, mặt Ngô Diệu si ngốc, mặc dù anh ta và mẹ đã dọn lên tầng thật nhanh nhưng thím hai và hai đứa em họ của anh ta vẫn ở bên dưới.
Bình thường Ngô Hỷ cũng ở tầng trên nhưng lúc cơm tối, Tằng Trân Trân đã khiến cô ả mất mặt, Lôi Thành cũng không bênh vực cô ả khiến cô ả vừa tức giận vừa mất hết mặt mũi, dứt khoát chạy xuống tầng dưới ở cùng mẹ với em gái.
"Mẹ nó, không phải mày có dị năng thính lực sao? Sao lại không phát hiện ra bọn tang thi chuột này?!"
Triệu Năng bị mắng bất ngờ, run rẩy nói: "Tôi, tôi đi ngủ." Dị năng của hắn ta không được coi trọng, chính hắn ta cũng không để ý tới, rất ít dùng. Căn bản không cảnh giác chuyện này, ngủ chính là ngủ, hoàn toàn không phát hiện ra tiếng động gì, mãi tới lúc nghe thấy tiếng của Lôi Thành mới tỉnh lại.
Lôi Thành không nhịn được tát mạnh hắn ta một cái, nói: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, phải nhanh thu thập hết đám chúng nó."
"Tôi chỉ chống đỡ được năm phút." Trần Bình đầu chảy đầy mồ hôi, thương tích lần trước anh ta còn chưa dưỡng tốt đâu.
Bên Lôi Thành đang nghĩ biện pháp để giết đám tang thi chuột, bên này Du Hành ở cách vách lầu thở mạnh từng tiếng.
Cậu có thể nói là người đầu tiên phát hiện dị thường ở tầng dưới. Lúc ấy cậu không biết đó là tang thi chuột, chỉ nghe thấy trong bóng tối có âm thang có vật đang bò tới, số lượng rất nhiều, không biết rõ số lượng bao nhiêu nhưng âm thanh đó đủ để đánh thức mọi người ở tầng dưới.
Có một số người không tin tưởng, thậm chí còn chạy tới cửa cầu thanh định tìm bọn Lôi Thành, kết quả lại đối mặt với tang thi chuột, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía.
Có người mở đèn pin lên, chiếc sáng chỗ cửa cầu thanh, đám tang thi chuột đông nghìn nghịt cũng theo đó mà phi tới.
Du Hành biết được sự đáng sợ của tang thi chuột từ miệng người khác, hình thể chúng không lớn nên tốc độ rất nhanh, cắn người cũng mạnh, thực sự rất khó phòng bị, trừ phi có vũ khí có lực sát thương lớn hoặc có thủ đoạn cao siêu, nếu không chỉ có thể chạy.
Du Hành quyết định thật nhanh chạy về phòng ngủ đóng cửa lại, mở cửa sổ leo ra bên ngoài, leo một mạch tới tầng bảy, rồi lại nhảy lên nóc nhà, dựa vào đó nhảy sang những tòa nhà khác.
Thở gấp nhìn lên nóc văn phòng, Du Hành kinh hồn táng đảm. Rõ ràng đã cách mấy tầng nhưng cậu vẫn nghe thấy tiếng kêu mơ hồ truyền tới.
Cậu không có chứng sợ hãi những thứ đông đúc, nhưng thoạt nhìn số lượng trong bóng tối kia, hình ảnh đó khiến cậu nghĩ lại mà run sợ.
"Cứu, cứu mạng với."
Du Hành nghe thấy mấy tiếng kêu cứu, vì vậy gắng gượng đứng dậy, đi tới rìa nóc nhà nhìn, hóa ra là ở tầng sáu, ngoài cửa sổ có một bóng người, là giọng nữ.
"Leo lên đi, tới chỗ này."
Thân ảnh kia đang nằm tại chỗ khóc, chỉ khóc chứ không nhúc nhích, Du Hành gọi mấy câu liền không quan tâm nữa, lui về phía sau ngồi phệt xuống.
Một lúc sau thì trố mắt.
"Giúp, giúp tôi một tay."
Giọng nữ kia lại vang lên, Du Hành đứng lên kéo cô ta. Vừa mới lên tới nơi, cô gái kia lại nằm trên đất khóc tiếp, Du Hành lại lui về phía sau ngồi xuống, nghe cô ta khóc một hồi mới nhận ra người này là Ngô Duyệt.
Cậu cũng không có hảo cảm gì với một cô gái ồn ào, tự do phóng khoáng này, vì vậy cũng chẳng chủ động đi bắt chuyện.
Tiếng khóc nhỏ dần, Du Hành lại nghe được âm thanh của xe cộ, cậu đứng dậy nhìn thử, chỉ thấy xe di chuyển vào cửa văn phòng.
Hơn nửa đêm, chẳng lẽ lại có một nhóm người khác một qua đêm nên vừa vặn dừng nghỉ ở đây?
Mặc dù suy đoán như vậy nhưng Du Hành cũng không dám đi xuống. Cậu không biết tình hình bên trong hiện tại như nào, nhưng khoảng nửa giờ sau, cậu lại nghe thấy tiếng động cơ xe, sau đó là ba chiếc xe lái đi, biến mất ở giao lộ.
Trong bóng tối, ba chiếc xe dần dần biến mất, thanh âm ngay ngắn thứ tự, không giống như đang vội vã chạy nạn.
Du Hành ngồi trên nóc nhà một lúc mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy vì lạnh, lúc này giật mình vì trời đã sáng. Ban đêm của tháng mười một vẫn rất lạnh.
Du Hành đứng dậy dậm chân xoa tay, cẩn thận thăm dò động tĩnh trong văn phòng, lúc này mới dè dặt leo xuống.