Editor: Tú Trịnh

Trải qua một ngày ồn ào, những căn phòng khác ở lầu mười một cũng có người ở, ban đầu thì hiệu quả cách âm giữa các phòng rất tốt, chỉ là tiếng vang khi di chuyển đồ quá lớn, Du Hành ở trong phòng cũng nghe thấy được.

Tới buổi tối, mấy người Ngô Xuân Nghiên ở kho hàng kiểm kê lại thu hoạch ngày hôm nay, trên mặt mỗi người đều mang theo vui mừng.

“Nếu còn người muốn tới ở thì tốt quá.” Trang Tiểu Yến vui vẻ nói, “Ngần này đủ chúng ta ăn nửa năm rồi!”

Phí dừng chân bọn họ đòi không cao, nhưng không thắng lại được nhiều người đâu! Tuy rằng mới đầu có người muốn ở chùa không giao phí nhà ở, như trước đây cũng có một nhà, vì không thanh toán phí thuê liền trở nên ầm ĩ một hồi, đã có người ra tay giúp rồi nên họ cũng không cần thiết phải ra tay nữa. Cuối cùng còn thuận lợi mà thu đủ đồ ăn, mỗi một nhà đều đã phát một cái chìa khóa phòng.

Tuy rằng có mấy nhà có người rất phiền phức, đòi hỏi thêm khăn lông và ga trải giường, nhưng thu hoạch của họ cũng coi như khả quan, dù hơi mệt nhưng cũng rất hài lòng.

Quan trọng nhất chính là, thời hạn bọn họ thuê là một tháng.

“Ngũ gia mới đưa chút đồ mà chúng ta đã để họ ở vô thời hạn, chúng ta lỗ vốn rồi.” Trần Xảo nói. Có so sánh liền có bất mãn, cô ta vừa nói ra câu này thì ngay cả người ít khi ngang ngược như Liễu Quốc Huy cũng đồng ý.

“Nếu không thì chúng ta đi nói với Ngũ gia, chỉ cho bọn họ thuê một tháng, tháng sau lại giao tiền thuê thêm lần nữa?”

Thật ra Trang Tiểu Yến lại coi là lời hiển nhiên, dù sao vẫn còn nhiều phòng như vậy, nếu thuê tiếp thì thu nhập của họ lên rất nhanh.

Ngô Xuân Nghiên nói: “Chúng ta đã nói rõ rồi, cho bọn họ ở đến lúc giám đốc trở về, khai trương khách sạn một lần nữa mới đi. Làm ăn phải biết giữ chữ tín.”

“Cứ cho bọn họ tiện nghi như vậy à?” Trần Xảo vẫn là nhớ kỹ sữa bột, “Nhiều thêm một lon sữa bột cũng được à...” Cô ta lẩm bẩm.

Ngô Xuân Nghiên liền trừng mắt liếc cô ta một cái, lúc này Trần Xảo mới thành thật hơn một chút. Trang Tiểu Yến nhìn sang trái, không biết hai người đang tính làm chuyện bí hiểm gì.

Bên ngoài có người gọi bọn họ, Ngô Xuân Nghiên nói: “Các người đi ra ngoài trước đi, nhìn xem có chuyện gì.”

Đột nhiên nhiều người đến ở như vậy, đều có các nhu cầu khác nhau, bốn người bận rộn đến nửa đêm mới được nghỉ ngơi.

Tiếng động cách vách cuối cùng cũng biến mất, Du Hành thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ngủ được.

“Bang bang!” Chỉ là mới vừa ngủ, đã bị tiếng đập cửa đánh thức, Du Hành cảnh giác đứng dậy, nghe được âm thanh nhỏ bé của tay nắm cửa đang chuyển động.

Ban đêm yên tĩnh quá mức, cậu có thể nghe được đối thoại ở bên ngoài.

“Tôi đã nói rồi, vẫn nên đi xuống lầu tìm người phục vụ, căn phòng này thường ngày đều khóa, sao có thể mở được?”

“Này! Tôi không phải muốn tiết kiệm chút công việc sao! Nếu như trực tiếp mở ra được, lấy chăn, mền là được! Lạnh chết người, anh còn nhớ người phục vụ nói bọn họ ở nơi nào tầng một không?”

“Hình như nói tầng năm và tầng sáu…… tôi quên mất phòng nào rồi.”

“Đi đi, tìm tất cả các phòng thử xem.”

Du Hành dở khóc dở cười, những người khác ở dưới lầu phải bị tổn hại. Du Hành thở dài, chính mình lại ngủ không được. Ở thế giới trước, mỗi lần làm nhiệm vụ trong quân đội, ngủ được một nửa liền có khả năng tang thi tới gần, tính cảnh giác kia lại thức tỉnh ở thế giới này rồi.

Cậu nghe động tĩnh bên ngoài, không hề xoay người, Trương Thao và Ngũ Thường Hân đang ngủ rất say. Cậu thấy vậy thì không khỏi hâm mộ. Trương Thao nói hai người họ luân phiên ngủ ở sô pha, hôm nay đến lượt cậu ngủ trên giường. Đáng tiếc, hiện tại cậu lại chẳng hề thấy buồn ngủ một chút nào.

Cậu mặc xong quần áo, kéo rèm cửa ra, một làn gió lạnh buốt thổi vào mặt. Âm thanh mưa rơi bị ngăn cách bằng cửa sổ vang lên rõ ràng, bên ngoài sấm sét ầm ầm, mây đen cuồn cuộn, thoạt nhìn thật không bình thường. Cũng không biết ngày mai khi rời giường, mực nước sẽ dâng lên thêm bao nhiêu.

Tuy rằng họ đang ở tầng mười một, dù nước có ngập lên bao nhiêu cũng không đến—— nếu thật sự ngập đến thì không cần sống nữa. Trời mưa to cộng thêm nhiệt độ thấp, muốn ra ngoài tìm đồ ăn cũng không được. Đồ ăn hơn ba tháng nữa liền ăn hết, đến lúc đó làm sao bây giờ? Lúc ấy trật tự sinh trưởng có thể khôi phục lại sao?

Tất cả đều chỉ là ẩn số.

Không muốn nghĩ tiếp, Du Hành cởi quần áo ngoài nằm trên giường, một lúc sau liền buồn ngủ, lưu lại tiếng khóc thê lương. Hơn nửa đêm, Du Hành đều cảm thấy đại nam nhân này thấm người thật sự.

“Anh! Anh Trương!” Ngũ Thường Hân bị doạ cho tỉnh, kinh hoảng mà gọi người.

Du Hành và Trương Thao vội vã chạy đến phòng Ngũ Thường Hân, “Làm sao vậy?”

“Anh, bên ngoài là tiếng gì, quá dọa người.” Ngũ Thường Hân nhìn thấy người thân, lúc này tâm trạng mới tốt hơn.

“Để anh đi xem.”

“Tôi ở lại nhìn Tiểu Hân.”

Du Hành mặc thêm áo ngoài, cầm đèn pin đi xuống. Tiếng khóc truyền tới từ tầng năm, thật sự quá thê lương, vừa khóc vừa kêu tên.

“Làm sao vậy?” Du Hành nhìn đến Ngô Xuân Nghiên đứng ở bên cạnh, đi qua đi hỏi.

Ngô Xuân Nghiên cũng khoác áo khoác, nhìn ra được là vội vàng chạy đến: “Đứa bé nhà kia xảy ra chuyện.”

Du Hành cũng nghe thấy có một người đàn ông đang lớn tiếng, nghe như 250 (đồ ngốc) mới gõ cửa nhà họ.

“Tôi là muốn đi tìm phục vụ, gõ sai cửa. Không nghĩ tới người nhà này ngủ say như chết, con lên cơn sốt cũng không biết…… Cho là tôi mở cửa! Tôi mới vừa đi, bên trong liền kêu to lên, sợ tới mức tôi…… Đen đủi!”

“Con ơi! Con của mẹ!”

Người bị đánh thức càng ngày càng nhiều, đều đến tầng năm để xem.

“Ai da làm sao mà lại thảm như vậy?”

“Có phải hay không hôm nay ngâm nước hay không?”

“Chắc thế, nước này lạnh lắm, trẻ nhỏ không chịu được đâu!”

“Cha mẹ nhà này quan tâm quá, vậy mà ngủ đến con bị phát sốt cũng không biết.”

“Suỵt!” Có người ngăn lại, người ta khóc đến thảm như vậy, đừng có nói mấy lời vô tâm như thế, nói thế không sợ vợ chồng nhà người ta khóc lớn hơn sao?

Có người quen trách cứ: “Ai, trời lạnh lại ở trong nước bơi một vòng, trẻ nhỏ làm sao chịu được, cô không thể nuông chiều để con mình xuống nước được!”

Người phụ nữ ngừng khóc, kinh nghi (kinh sợ+nghi ngờ) kêu to: “ Bảo Nhi của tôi bơi lội?! Làm sao có thể, tôi đặt nó vào trong chậu để cho cha nó đưa đến khách sạn, cái bồn đó sâu như vậy, nó không có khả năng xuống nước!”

Bởi vì con biết bơi lội, cô ta lo lắng con nổi lòng ham chơi mới đặc biệt tìm trong nhà cái bồn sâu nhất để nó ngồi.

“Kia…… Tôi xác thật thấy, chồng cô ở ngay bên cạnh, tôi không có khả năng nhìn lầm, đó chính là con của cô, ở đó bơi.”

Người phụ nữ cứng đờ mà quay đầu nhìn chồng mình đang ôm đứa con ngoài giá thú kia dỗ, đứa bé kia bị kinh sợ, khóc đến thảm, chồng của cô ta đau lòng mà dỗ dành, dường như đã quên con ruột bọn họ đang nằm ở trên giường thân thể cứng đờ.

“A! Vương Tự Dũng, tôi liều mạng với anh!” Người phụ nữ nhào qua cắn xé.

“Này này! Lý Lệ cô phát điên cái gì! Buông tay!”

“Anh hại con của tôi! Tôi muốn anh phải đền mạng!!!”

Mẹ chồng của nhà này cũng tham dự tiến vào, tình cảnh loạn thành một đoàn.

Mọi người đều khóc sụt sịt không thôi, có người thích xen vào chuyện người khác hỏi người biết chuyện: “Có chuyện gì?”

Người biết chuyện kia cũng không biết mình nên nói như thế nào để dẫn đến kết quả này, nhưng mà trong lòng xác thật có chút hối hận, sớm biết như vậy lúc cô ta nhìn thấy, nên qua đi đó đem đứa trẻ bế lên, có lẽ nếu dành một chút thời gian xuống nước, người liền còn ở đây?

Cô ta cảm thấy người chồng kia thật đáng trách nên cũng nói hết những gì mình biết ra.

Hóa ra chồng của nhà này có tình nhân, sinh cho hắn một đứa con, cùng đứa con của người phụ nữ này sinh cùng năm cùng tháng, chuyện này mấy tháng trước mới bị vỡ lở, nữ tình nhân kia đói bụng sắp chết mới ôm con đến nương nhờ, lúc ấy cái gia đình kia liền xảy ra cãi vã.

“Tôi là hàng xóm nhà họ, mà tính tình của người vợ này rất tốt, chỉ đuổi tiểu tam kia đi, đứa trẻ thì cho ở lại.”

Nghe hàng xóm nói, nam nhân kia là người hèn nhát, trước kia chị biết dựa vào vợ mình ra ngoài chèo chống kiếm tiền, sau này xảy ra nạn hạn hán cũng là dựa vào vợ mình ra ngoài tìm đồ ăn.

“Không nghĩ rằng hắn sẽ cho con mình xuống nước?”

“Bảo Nhi muốn xuống, tôi cũng ngăn không được!” Người đàn ông biện giải, “Bối Bối còn nghe lời hơn nó, cô nhìn Bối Bối xem, nó bất động, ở trong bồn vẫn không nhúc nhích.”

Lời biện giải này, tựa như ở khoét một lỗ trong lòng người phụ nữ kia. Đây là lần đầu tiên cô ta nảy sinh ý hận với đứa trẻ vô tội này, là nó khiến chồng cô có suy nghĩ lệch lạc.

Cũng hận chính mình! Tại sao lại vì những thức ăn kia, vì cái gọi là khẩu phần lương thực cho năm miệng ăn, bận đến mức không có thời gian tự tay chăm sóc con.

Càng hận mẹ chồng mình, lấy lí do mình quá mệt mỏi đòi giúp cô ta trông con, kết quả lại trơ mắt nhìn nó tắt thở mà không nói cho mình biết. Nếu không phải sau khi đóng cửa, liếc mắt xem con một chút, có lẽ đến ngày mai mới phát hiện!

Mẹ chồng bên tai còn nói cái gì mà vẫn còn một đứa, vì tốt cho đứa trẻ nên không cần nhao nhao lên. Mặc dù cô ta đã chăm sóc đứa trẻ đó hai tháng, không phải là không có cảm tình nhưng dù sao cũng không phải con ruột!

Người phụ nữ bùng nổ lên, cầm lấy cây chổi phía sau cửa đánh người, ngay cả mẹ chồng cô ta cũng không tha. Đám người xem đến trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến lúc người chồng và mẹ chồng bị đuổi ra, cửa bị mạnh mẽ đóng lại vẫn chưa kịp hồi thần.

Du Hành xem xong trận khôi hài này, thổn thức trở về. Phía sau lại vang lên tiếng khóc của phụ nữ, còn có tiếng mắng của người đàn ông ngoài mạnh trong yếu, cũng có tiếng trẻ nhỏ khóc.

Vợ chồng như vậy…… Hắn nhớ tới cha mẹ mình, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ thấy họ cãi nhau, hai người làm việc có thương có lượng, tốt đẹp bao nhiêu. Cuộc sống từ nhỏ tới lớn, hắn vẫn luôn không biết cái gọi là phiền não.

Bước chân hắn dừng lại, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ. Những cái ký ức quê nhà đó, vậy mà hơi mơ hồ. Thời khắc này có cái gì đó như cỏ dại quấn quanh suy nghĩ của hắn một mực khắc chế ý niệm muốn về nhà của hắn.

Hắn vội vã đi, trốn ở góc phòng gọi rt9009.

“Khi nào tôi mới về được?”

“Thật ra ký chủ chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ là có một cơ hội trở về.”

“Vậy sao lúc trước sao không nói cho tôi?” Tâm tình Du Hành có hơi kích động, hối hận vì lần trước bỏ qua một cơ hội trở về.

“Cho dù hiện tại ký chủ có thể về thì làm được gì?”

Du Hành nóng lên, đầu óc bình tĩnh lại. Đúng vậy, cho dù lần trước có cơ hội trở về, thì có thể làm cái gì? Có thể đổi lấy Thôi Nam uống dịch cải tạo gen, hay là có thực lực không tầm thường có thể bảo hộ người nhà? Hắn không có gì cả!

Đó là một thế giới hoàn toàn xa lại, hắn đối với cái xa lạ kia, cùng sự hiểu biết cụ thể, biết thường thức về rừng rậm nguyên thủy, càng cần phải có vũ lực, đồ ăn, dược phẩm, mới có thể sống sót ở nơi quái dị như vậy.

“Hơn nữa, một khi ký chủ chết ở thế giới thật, nếu muốn bảo trì hồn và lý trí, sau này cũng chỉ có thể ở các khu nhiệm vụ khác nhau dạo chơi, thế giới thật chắc chắn không đi được. Cho đến lúc này, cho dù ký chủ đã rất mạnh mẽ, ngài có thể bảo vệ ai?”

Du Hành cười khổ: “Công ty các người có phải đã tiến hành huấn luyện nhiệm vụ rồi hay không, năng lực tẩy não của cậu khá tốt đấy.”

Rt9009 thật ra rất tự hào, tiếng từ cổ máy móc kia nhộn nhạo kêu: “Đương nhiên rồi! Vì làm cho ký chủ quảng đại có thể bảo trì khỏe mạnh tâm tình luôn tích cực hướng về phía trước, nghiêm túc tập trung vào nhiệm vụ, công ty Tấn Giang chúng tôi đối với mỗi một hệ thống đều có tiến hành huấn luyện liên quan, cố gắng đạt tới phát huy có thể dạy ký chủ về nhân sinh, chuyên gia cố vấn tâm lý chờ tác dụng, bang chủ ký chủ thoát khỏi mê mang, tìm được phương hướng để đi! Đây là mục đích công ty chúng tôi phục vụ.”

Rt9009 nói, làm Du Hành tâm tình đều tốt lên.

“Ký chủ, cố lên.”

Du Hành cười: “Ừ, sẽ, cảm ơn 99.”

Không biết có phải rt9009 ngượng ngùng không mà không trả lời Du Hành, từ lúc cậu gọi nhũ danh liền dần dần biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play