Tô Vãn có chút mệt trong người nên không ở lại lâu liền đi lên lầu nghỉ ngơi.
Diệp Dục Sâm liếc nhìn Tần Thư đang từ bên ngoài tiến vào, không cần nói lời nào anh ta đã tự báo cáo lại hết thảy mọi chuyện.
"Lúc chúng tôi ở đoàn làm phim có chạm mặt bạn gái Cố Dĩ Trạch, cô ta nhân cơ hội này trả thù Tô tiểu thư vì đã ngáng chân cô ta."
Sắc mặt của Diệp Dục Sâm ngày càng ảm đạm dần, đôi mắt đen ẩn dấu cái lạnh chết người: "Kêu người điều tra Dương Tuyết Tuyết và lấy luôn kịch bản phim, danh sách nhà đầu tư, nhà chế tác đưa cho tôi."
Dù sao đi nữa chuyện này cũng đừng mơ có thể dễ dàng cho qua, hắn muốn nhìn xem, người đàn bà kia là thần thánh phương nào mà dám động tới bảo bối trong lòng bàn tay của hắn.
Tần Thư gật đầu.
Diệp Dục Sâm đứng dậy đi lên lầu, tiến vào phòng ngủ, ngay khi hắn bước vào phòng ngủ liền thấy Tô Vãn đang ngồi trước gương của bàn trang điểm lẩm bẩm nhìn vết thương sưng tấy trên mặt.
"Dương Tuyết Tuyết chết tiệt xuống tay mạnh như vậy, thật tội cho khuôn mặt như hoa như ngọc của mình mà."
Diệp Dục Sâm không nghe rõ cô đang oán giận, một bộ dáng dửng dưng từ sau lưng cô đi ngang qua.
Sau đó hắn lấy ra một hộp thuốc mỡ từ chiếc tủ nhỏ gần giường rồi dùng ngón tay lấy một ít xoa lên miệng vết thương cho cô.
Miệng vết thương có một cảm giác mát lạnh, Tô Vãn liếc nhìn tay hắn hỏi: "Thứ gì đây?"
"Nó giúp em giữ được khuôn mặt." Diệp đại thiếu gia ngữ khí không tốt, ngón tay cố ý trên miệng vết thương ấn một cái, "Đáng đời em."
Tô Vãn chết đứng.
Cô bây giờ là bị người ta thiếu chút nữa hủy dung mà cái tên quỷ đáng ghét này không nói giúp cô mặc nhiên còn mắng cô đáng đời là sao?
"Có mà đáng đời cái nhà anh, anh biết nói tiếng người không vậy?"
Hắn liếc xéo cô: "Sớm kêu em hủy hôn đi, dây dưa rau má làm chi để bây giờ người ta ghim em."
Tô Vãn: "..."
Cô cắn răng cúi đầu không nói, Diệp Dục Sâm nâng mặt cô lên: "Nói cho anh biết, em còn thích hắn phải không?"
"Ai?"
"Cố Dĩ Trạch."
"Thôi đi." Cô trợn mắt trắng lấy tay tát vào móng vuốt của hắn: "Làm sao tôi lại thích được loại đàn ông khốn kiếp một chân đạp mấy cái thuyền, anh có gói lại cho tôi, tôi cũng không thèm, được không?"
"Vậy thì hủy hôn đi." Diệp Dục Sâm nhìn cô.
Tô Vãn lại một lần nữa trầm mặt không nói.
Cô đương nhiên muốn hủy hôn hơn ai hết mà còn đặc biệt muốn, nhưng thực tế nói cho cô biết không được nhất thời manh động bởi vì cô đang cần một chỗ dựa.
Tương lai cô có khả năng cùng Tô Kiến Nam sẽ đối đầu nhau, cô nhất thiết phải tìm được một chỗ dựa kiên cố hậu thuẫn phía sau làm bọn người Tô Như Nguyệt phải sợ hãi, không dám đàn áp bắt nạt cô.
Vốn dĩ Diệp Dục Sâm là ứng cử viên sáng giá nhất nhưng vấn đề đặt ra là anh ta không muốn công bố mối quan hệ này, không thừa nhận sự tồn tại của cô, cô hết cách đành chỉ có thể cùng Cố Dĩ Trạch làm bản thoả thuận, chúng tôi đáp ứng yêu cầu của nhau không ai nợ ai.
Tô Vãn quay lưng về phía hắn không lên tiếng.
Diệp Dục Sâm lặng thinh nhìn cô, sắc mặt đã lạnh đi phần nào.
Trong suy nghĩ của hắn đã cho rằng trong lòng cô đối với Cố Dĩ Trạch còn tình chưa dứt, vẫn mong ngóng tin rằng vị Cố thiếu gia kia sẽ hồi tâm chuyển ý quay lại cùng cô hoà hợp vì thế mới kiên trì đến vậy, không hủy hôn với tên đàn ông thối đó.
Hai người không ai chịu khuất phục trước, cuối cùng làm mọi chuyện trở nên không vui gì.
Tô Vãn xoa xoa huyệt thái dương, tự đem mình quăng ngã lên giường lấy gối cùng chăn trùm lên người chôn bản thân đi.
- ------0o0-------
Editor: Alissa.
Cập nhật 6/12/2019 tại Việt Nam Overnight.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT