Đường phố Vân Uông Thành buôn bán tuy không bằng Yên Kinh Thành nhưng cũng tính là hưng thịnh, người người tấp nập.
Âu Dương Nguyệt Anh đưa theo Thanh Tâm đi dạo những gian hàng, nhưng đều là những gian hàng ăn vặt. Âu Dương Nguyệt Anh chạy qua chỗ bán kẹo hồ lô cầm lấy hai cây quay lại đưa cho Thanh Tâm một cây rồi quay người đi tiếp, ai ngờ vừa quay người liền úp mặt vào ngực của một thanh niên.
“Á!!” Âu Dương Nguyệt Anh lập tức kêu đau, nàng rời khỏi ngực của thanh niên tay liên tục sờ mũi.
“Tiểu Thư, người không sao chứ?” Thanh Tâm lo lắng nhìn Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Không sao!” Âu Dương Nguyệt Anh không nhìn mà trả lời, ánh mắt vứ nhìn vào mũi tay xoa xoa nhẹ, môi nhỏ vì hơi đau nên hơi chu ra.
“Tiểu Thư không cẩn thận va vào công tử, mong công tử bỏ qua.” Thanh Tâm quay người lại phúc thân nhẹ với thanh niên nói.
“Không có gì, lần sau cẩn thận hơn một chút!” Thanh niên tiên Hàn Cẩn Liêm mỉm cười trả lời Thanh Tâm nhưng ánh mắt lại thất thần nhìn vào Âu Dương Nguyệt Anh. Đáng yêu thuần khiết, xinh đẹp tuyệt trần. Không biết nàng là khuê các nhà nào?
“Đa tạ công tử!” Thanh Tâm phúc thân lần nữa khách sáo nói, liền nhìn ra ánh mắt của Hàn Cẩn Liêm cứ nhìn vào người của Âu Dương Nguyệt Anh nên liền quay lại kéo nhẹ nàng đi:“Tiểu Thư, chúng ta đi thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT