“Thanh Tâm, dẫn các vị khách quý lên lầu.” Âu Dương Nguyệt Anh dặn dò Thanh Tâm nhưng lại nhìn Nam Cung Dạ Thần nghiến răng.
“Thập Tứ tẩu, tẩu cúng lên ngồi với bọn ta đi!” Nam Cung Minh Triệt nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Các người lên trước gọi món đi, ta làm thức ăn xong sẽ lên sau!” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Nam Cung Minh Triệt cười.
“Thập Tứ tẩu, ta muốn ăn gà rán với sườn xào chua ngọt a!” Nam Cung Minh Triệt nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Được, ta sẽ làm. Nhưng mà, Nhật Nguyệt Cư của ta có nhiều món ngon khác mà đệ chưa thử qua, lên trên cứ từ từ mà chọn, chọn càng nhiều càng tốt.” Âu Dương Nguyệt Anh cười nói. Các người cứ chọn đi, chọn càng nhiều càng tốt, ta càng bán nhiều hơn hehe.
“Được, mọi người chắc chắn sẽ chọn thật nhiều mà. Nàng cứ từ từ làm xong rồi lên trên với ta!” Nam Cung Dạ Thần cười hiểm. Ta còn không hiểu được suy nghĩ của nàng sao?
“Được!” Âu Dương Nguyệt Anh cười trả lời nhìn bọn họ đi lên lầu xong nghiêng đầu thắc mắc. Nụ cừoi đó sao lại thấy hơi nguy hiểm vậy chứ? Mặc kệ, hôm nay không lỗ rồi hìhì.
—————•—————•—————•
Hôm nay cùng đến với Nam Cung Dạ Thần là Nam Cung Mặc Hoài, Nam Cung Hoàng Dân, Nam Cung Cảnh Lâm, Nam Cung Khắc Châu, Nam Cung Cảnh Nghi cùng Nam Cung Minh Triệt chỉ sáu người. Âu Dương Nguyệt Anh sau khi làm xong thức ăn cũng lên ngồi cùng, vì là bàn tròn nên nàng ngồi giữa Nam Cung Dạ Thần và Nam Cung Mặc Hoài. Trên bàn có hơn 10 món ăn còn vài món vẫn chưa mang lên, nhưng mọi người ngồi một lúc lâu rồi mà chưa người nào có dấu hiệu động đũa, chỉ ngồi nói chuyện rồi uống trà. Tuy là nói chuyện nhưng Âu Dương Nguyệt Anh có thể cảm nhận được chiến tranh của hai bên, vẫn là nàng lên tiếng phá vỡ cục diện.
“Rốt cuộc các người đang nói chuyện gì, có đói hay không hả? Ta đói rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn qua nhìn lại nhăn mặt nói.
“Đói rồi à?” Nam Cung Dạ Thần cùng Nam Cung Mặc Hoài liền nghe nàng kêu đói liền quay qua đồng thanh hỏi nàng.
“Nguyệt Anh, hay là muội qua ngồi chỗ của ta. Giới thiệu thức ăn cho Thập Ngũ đệ mấy món ngon này, muội cũng biết đệ ấy thích món ăn mới của muội làm mà.” Nam Cung Cảnh Nghi lên tiếng nói, hắn sợ là nàng liền bị cuốn vào cuộc chiến của hai đjai nam nhân kế bên nàng. Hắn hiện tại là đang ngồi giữa Nam Cung Dạ Thần và Nam Cung Minh Triệt.
“Không cần đâu, ta ngồi đây cũng được rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh cười trả lời, nàng cũng hiểu ý của Nam Cung Cảnh Nghi. Nhưng mà nếu hiện tại nàng mà đổi chỗ sẽ rất khó xử cho cả 3 người.
“Được rồi, chỉ là chỗ ngồi thôi mà! Đệ chắc cũng khá hiểu tính của nàng rồi, một khi muốn nói thì khoản cách có ngăn được nàng ấy hay không?” Nam Cung Dạ Thần vừa cầm chén của hắn múc cháo vừa nói.
“Anh có ý gì hả?” Âu Dương Nguyệt Anh trừng mắt với Nam Cung Dạ Thần.
“Không có gì, ăn cháo đi!” Nam Cung Dạ Thần đổi chém cháo hắn vừa múc với chén không của Âu Dương Nguyệt Anh.
“Ta không muốn ăn cháo!” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Nàng nói lại xem!” Mặt Nam Cung Dạ Thần đen lại.
“Ăn, mọi người mau ăn đi đừng để thức ăn nguội.” Âu Dương Nguyệt Anh liền cầm muỗng ăn cháo.
“Thập Tứ Tẩu, gà rán của đệ đâu?” Nam Cung Minh Triệt nhìn bàn thức ăn xong nhìn Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Chắc là chưa mang lên, đệ thử trước món này đi, cũng ngon lắm đo!” Âu Dương Nguyệt Anh gắp một miếng lên định đứng dậy để vào chén của Nam Cung Minh Triệt nhưng ai ngờ Nam Cung Dạ Thần gắp lại miếng trên đũa của nàng bỏ vào miệng ăn.
“Hì... nào, Thập Ngũ đệ, ta gắp cho đệ!” Nam Cung Cảnh Nghi xíu chút nữa là cười thành tiếng. Hắn kinh nghiệm về mặt này rất phong phú nên vừa nhìn đã biết là Nam Cung Dạ Thần đang ghen.
“Nè, nếu anh thích thì tự gắp đi. Ngay trước mặt anh mà!” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Nam Cung Dạ Thần nói, tên này có vẻ rất thích gây chuyện với nàng.
“Bổn Vương thích ăn món mà Vương Phi gắp cho.” Nam Cung Dạ Thần mặt dày nói.
“..... nhưng mà, món này không phải ăn như anh ăn như vậy. Phải chấm với tương, anh ăn như vậy không thấy nhạt miệng hay sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Vậy nàng gắp rồi chấm đút cho ta đi!” Nam Cung Dạ Thần hoàn toàn không để ý xung quanh có người.
“Tự gắp ăn đi!” Âu Dương Nguyệt Anh nói. Vị đại ca này bị rơi mất liêm sỉ rồi, không biết có ai tình nguyện nhặt giúp liêm sỉ của hắn lên không?
“Con này, con này.... là con gì... đệ quên rồi!” Nam Cung Minh Triệt lên tiếng nhưng lại không nhớ.
“Nó là con tôm, món này là tôm rán, đệ chấm như ăn gà rán vậy đó!” Âu Dương Nguyệt Anh Trả lời. Hiện tại thì thời đại này tôm mực đều chưa có.
“Cũng ngon đó, nhưng mà đệ thích ăn thịt hơn!” Nam Cung Minh Triệt thử một miếng rồi nói.
“Ta cũng thích ăn thịt hơn!” Âu Dương Nguyệt Anh cười nói. Sau đó mọi người đề bắt đầu dùng bữa thỉnh thoảng vẫn nói chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT