Gần một tháng sau, Âu Dương Nguyệt Anh bận bịu một thời gian cuối cùng những thứ nàng muốn cũng đã hoàn thành. Âu Dương Nguyệt Anh biến ba Trang Viên của Nam Cung Dạ Thần đưa thành một quán ăn lớn+một cửa hàng quần áo và trang sức son phấn, Trang Viên cuối nàng làm thành một nông trang để trồng hoa trồng cây trái và nuôi động vật và cá tôm nhằm cung cấp lương thực cho quán ăn.
TĨNH HIÊN VIỆN-BUỔI TỐI...
Thanh Tâm đang giúp Âu Dương Nguyệt Anh tắm.
“Tiểu Thư, cả tháng nay ngày nào Vương Gia cũng đến Tĩnh Hiên Viện tại sao hôm qua Vương Gia không đến? Có phải người chọc giận Vương Gia rồi không?” Thanh Tâm vừa lau người giúp Âu Dương Nguyệt Anh vừa hỏi.
“Ngươi là người của ta hay là người của hắn ta vậy? Ta làm sao biết hắn làm sao chứ! Không biết chừng là đến nơi của những nữ nhân khác ta làm sao biết!” Âu Dương Nguyệt Anh có vẻ không vui trả lời.
“Người là Vương Gia, sao có thể đến Viện của thê thiếp chứ. Đều là gọi người đến Nam Lân Viện của Vương Gia để thị tẩm, nhưng hôm qua Vương Gia không cho gọi các Phu Nhân khác đến Viện.” Thanh Tâm nói.
“Sao không đến Viện của thê thiếp chứ? Cả tháng nay hắn đến Tĩnh Hiên Viện không tính sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Người là ngoại lệ đầu tiên đó ạ! Không chỉ riêng Vương Gia của chúng ta mà các vị Vương Gia khác đều như vậy!” Thanh Tâm trả lời.
“Ta không biết! Lấy y phục cho ta, ta buồn ngủ rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh nói rồi Thanh Tâm lấy bộ đầm màu hồng lại mặc cho nàng xong Thanh Tâm liền dìu nàng ra giường giúp nàng lau khô tóc.
“Xong rồi ngươi cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai gọi ta thức sớm để đến Nhật Nguyệt Cư(tên quán ăn) khai trương.” Âu Dương Nguyệt Anh cầm khăn tự lau tóc rồi nói với Thanh Tâm.
“Vâng! Nô tỳ cáo lui.” Thanh Tâm phúc thân rồi đi ra ngoài. Vừa ra tới cửa thì Thanh Tâm thấy Nam Cung Dạ Thần định hành lễ nhưng Nam Cung Dạ Thần ra hiệu không cần rồi cho Thanh Tâm lui xuống còn hắn thì lặng lẽ đi vào bên trong. Cuộc đối thoại vừa nãy của Thanh Tâm và Âu Dương Nguyệt Anh hắn nghe hết tất cả rất rõ ràng.
“Không phải bảo ngươi đi ngủ sớm sao?” Âu Dương Nguyệt Anh dùng khăn bao trùm cả đầu lẫn mặt để lau tóc nên không biết Nam Cung Dạ Thần chỉ nghe tiếng động có người bên cạnh nên nghĩ là Thanh Tâm.
Nam Cung Dạ Thần không trả lời chỉ cầm lấy khăn giúp nàng lau tóc cũng không tháo khăn xuống cho Âu Dương Nguyệt Anh thấy, một lúc sau mới lấy khăn xuống để lau phần đuôi tóc cho nàng.
“Anh... anh... sao anh lại ở đây?” Âu Dương Nguyệt Anh có hơi bất ngờ.
“Nãy giờ vẫn luôn là Bổn Vương mà!” Nam Cung Dạ Thần rất tự nhiên trả lời.
“Anh... tại sao anh lại không lên tiếng chứ?” Âu Dương Nguyệt Anh giật lấy khăn tự mình lau tóc.
“Nàng cũng đâu có hỏi!” Nam Cung Dạ Thần ngồi xuống giường đối diện với Âu Dương Nguyệt Anh cầm lại khăn tiếp tục lau tóc cho nàng.
“Ta tự làm được!” Âu Dương Nguyệt Anh định lấy lại khăn nhưng Nam Cung Dạ Thần không cho: “Ngồi yên!”
“Hôm qua Bổn Vương Phải xử lý chính sự cùng Phụ Hoàng trong Cung không hồi Phủ!” Lau tóc một hồi lâu cho Âu Dương Nguyệt Anh, Nam Cung Dạ Thần bỗng lên tiếng.
“Ta.. ta không có hỏi!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời. Việc gì phải giải thích với ta chứ?
“Nhưng Bổn Vương muốn nói với nàng! Còn nữa, giống như Thanh Tâm nói Bổn Vương đi lại giữa Nam Lân Viện và Tĩnh Hiên Viện thật sự rất bất tiện.” Nam Cung Dạ Thần nói.
“Vậy thì không cần phải đến nữa!” Âu Dương Nguyệt Anh có hơi bực mình nói.
“Từ ngày mai Bổn Vương không đến nữa!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
“Vậy mời Vương Gia hồi Viện của người, để ta tự lau!” Âu Dương Nguyệt Anh không biết vì sao bản thân lại tức giận, giật lấy khăn.
“Tối nay vẫn ngủ ở đây vậy! Ngày mai cho người dọn đồ của nàng đến Nam Lân Viện.” Nam Cung Dạ Thần có hơi cười.
“Tại sao lại dọn đi?!?” Âu Dương Nguyệt Anh nhíu mày hỏi.
“Bổn Vương không thể ngày ngày đến Tĩnh Hiên Viện nên nàng dọn đến Nam Lân Viện ở cùng với Bổn Vương!” Nam Cung Dạ Thần ghé mặt sát mặt nói với Âu Dương Nguyệt Anh.
“Tại sao ta lại phải đến nơi đó chứ? Chẳng đẹp bằng Tĩnh Hiên Viện của ta!” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Dọn hết tất cả nàng cho là đẹp đến Nam Lân Viện, còn về phần lý do.... bởi vì... nàng... là Vương Phi của Bổn Vương!” Nam Cung Dạ Thần chậm rãi nói, vừa cười xấu xa vừa từ từ áp sát mặt Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Ta..ta ngủ trước đây! Anh tự thay đồ rồi ngủ đi!” Âu Dương Nguyệt Anh đỏ mặt, lập tức nằm xuống lấy chăn trùm kín từ chân tới đầu. Nam Cung Dạ Thần cười thoả mãn sợ nàng ngộp nên hơi kéo chăn trên mặt của nàng xuống rồi đứng dậy từ đi lại bình phong cởi y phục ra rồi lên giường nằm kế bên nàng đắp chăn rồi ôm nàng vào ngực chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT