Tù nữ và gia đinh lần lượt mang thức ăn lên từng bàn cho các vị Vương Gia, món ăn của mỗi bàn đều giống nhau. Thức ăn gồm: Cánh gà chiên nước mắm, sườn xào chua ngọt, đùi gà rim mật ong, đùi gà rán, gỏi tai heo bắp cải, cải rổ xào thịt bò.

“Ta không biết khẩu vị của các vị Vương Gia như thế nào nên đã làm mỗi vị 1 món, hy vọng các vị Vương Gia dùng ngon miệng.” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn họ bày thức ăn ra xong hết rồi mỉm cười nói.

“Thập Tứ Vương Phi nhọc lòng rồi!” Ngũ Vương Gia Nam Cung Ngô Vân nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.

“Việc nên làm mà.” Âu Dương Nguyệt Anh cười.

“Các vị Hoàng Huynh mời thưởng thức tay nghề của Vương Phi, xem có hợp khẩu vị hay không?” Nam Cung Dạ Thần nói xong thì mọi người bắt đầu động đũa dùng bữa.

“Vương Gia, ta bận bịu vất vả cả ngày rồi. Anh xem ta có đáng được thưởng không?” Âu Dương Nguyệt Anh ghé sát người vào Nam Cung Dạ Thần nói nhỏ.

“Đây không phải là bổn phận của nàng sao?” Nam Cung Dạ Thần uống ly rượu xong nói nhỏ lại với nàng.

“Ta đâu phải nữ chủ nhân ở đây, nữ chủ nhân ở đây không phải là sủng thiếp bên cạnh anh hay sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nói, giọng nói vẫn thì thầm.

“Nàng nói lại xem!” Nam Cung Dạ Thần nói nhỏ, nhưng ánh mắt lại trừng nàng.

“Ta... hay là anh khích lệ ta đi!” Âu Dương Nguyệt Anh làm bộ dáng nũng nịu đáng yêu khiến người khác không thể không yêu.

“Được rồi! Thưởng thì thưởng, tối rồi tính.” Nam Cung Dạ Thần cũng đã bị trúng chiêu của Âu Dương Nguyệt Anh rồi.

“Nhất ngôn cửu đỉnh!” Âu Dương Nguyệt Anh kiên định nhìn Nam Cung Dạ Thần chờ hắn xác định.

“Nhớ rồi!” Nam Cung Dạ Thần gật đầu.

Âu Dương Nguyệt Anh mỉm cười ngọt ngào rồi cầm đũa gắp 1 miếng thịt bò đưa tới bên miệng Nam Cung Dạ Thần đợi hắn mở miệng.

Nam Cung Dạ Thần có hơi ngạc nhiên 1 chút, nữ nhân này sao đột nhiên lại ngoan ngoãn như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì được thưởng? Ánh mắt của Nam Cung Dạ Thần di chuyển hơi nhìn xéo về Nam Cung Mặc Hoài thấy Nam Cung Mặc Hoài đang nhìn 2 người họ nên liền mở miệng ăn miếng thịt bò rồi nhếch mép cười.

“Tình cảm của Thập Tứ đệ và Vương Phi thật tốt, thật khiến cho người khác ghen tỵ.” Nam Cung Khắc Châu nhìn Nam Cung Dạ Thần cười nói xong nhìn sang Nam Cung Mặc Hoài.

Nam Cung Mặc Hoài không nói gì cũng không nhìn họ nữa, chỉ tự mình rót rượu ra rồi uống. Trong lòng hắn không ngừng tự nhắn nhủ bản thân là nàng không hề phản bội hắn, nàng không hề muốn làm hắn tổn thương. Nàng như vậy chỉ vì tình thế bắt buộc, vì nàng là thân nữ nhân không thể làm gì khác được. Vì nàng đã bị thương không còn nhớ hắn nữa, vì hắn đã không bảo vệ được sự an toàn cho nàng.

“Không phải, ta chỉ là ưmm....” Âu Dương Nguyệt Anh nghe thấy câu nói của Nam Cung Khắc Châu thì định giải thích nhưng Nam Cung Dạ Thần nhanh tay đút vào miệng nàng 1 miếng sườn, không quên kèm theo cho nàng 1 cái trừng mắt. Nàng khóc thầm trong lòng, oán trách trong lòng. Hung dữ với nàng làm gì chứ? Trừng mắt với nàng làm gì chứ? Nàng chri muốn giải thích thôi mà! Nàng chỉ vì phần thưởng nên mới cao hứng.

“Thập Tứ tẩu, những món này là tẩu tự mình nấu hết sao?” Nam Cung Minh Triệt vùa ăn vừa nhìn Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.

“Đúng vậy! Sao vậy? Có món nào không hợp khẩu vị sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Nam Cung Minh Triệt hỏi. Tên này khó ăn sao? Thức ăn ta làm cũng dám chê!(Người ta chỉ vừa mới hỏi thôi mà tỷ, còn chưa có chê mà•_•)

“Không phải đâu, ta rất dễ ăn mà! Chỉ là những món này lạ quá, trước nay ta chưa từng được thấy. Rất ngon đó!” Nam Cung Minh Triệt nói.

“Vậy ăn nhiều vào!” Âu Dương Nguyệt Anh cười.

“Nàng học những thứ này ở đâu?” Nam Cung Dạ Thần nhìn Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.

“Bí mật!” Âu Dương Nguyệt Anh lắc đầu. Ta nói cho anh nghe thì anh sẽ tin chắc.

“Đây là món gì vậy? Vị thật lạ.” Nam Cung Cảnh Nghi gắp 1 miếng sườn lên hỏi.

“Sườn xào chua ngọt!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.

Nam Cung Mặc Hoài vừa uống rượu vừa nhìn Âu Dương Nguyệt Anh. Nàng rốt cuộc mất trí nhứo thôi mà sao lại thay đổi nhiều tới như vậy chứ? Nàng lúc trước căn bản không biết nấu ăn!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play