Hạ Tiểu Nịnh nhìn mẹ con hai người bọn họ liếc mắt một cái, làm sâu gạo (hay còn gọi là mễ trùng, nghĩa: ăn rồi chờ chết) mà trang phục toàn thân thêm phụ kiện cộng lại vượt quá bảy con số, lại còn vô cùng không biết xấu hổ, cũng là một loại cảnh giới nhân sinh a.
Thu hồi ánh thường khinh thường, cô đi về.
Còn chưa có đi được hai bước, đã bị Kha Linh Lung đưa tay ngăn cản, “Nghe nói quê quán của Hạ tiểu thư là ở Lâm Bắc? Thật trùng hợp, tôi cũng là người Lâm Bắc! Không bằng chúng ta ngồi xuống cùng nhau uống ly cà phê, tâm sự một lát?”
Hạ Tiểu Nịnh bước chân dừng lại, liếc xéo cô ta, “Nghe nói? Cô là nghe gió nói, hay là nghe quỷ nói?”
Kha Linh Lung sắc mặt cứng đờ, người phụ nữ này như thế nào lại không có giáo dục như vậy! Mở miệng thật khó xử!
“Tôi cùng Kha tiểu thư không cùng là một lớp người, người thuộc đẳng cấp thượng lưu hẳn là sẽ không có bạn bè như tôi đây.” Hạ Tiểu Nịnh sâu kín mở miệng, “Về sau cô muốn điều tra tôi cái gì, trực tiếp tới hỏi tôi là được rồi, tôi thành thật, sẽ không sợ cô hỏi.”
“……”
Kha Linh Lung trong lòng âm thầm ngạc nhiên.
Đã nói hai chữ như vậy, bị cô bắt được dấu vết để lại, suy tính ra bản thân mình đang điều tra cô, Hạ Tiểu Nịnh này có chút không đơn giản!
“Ngược lại là cô, có sợ người khác điều tra không?” Hạ Tiểu Nịnh hừ lạnh một tiếng, xoay người, rời khỏi cửa trường học.
Uống cà phê?
Chỉ bằng lúc trước cô ta bắt nạt Mạn Mạn bộ dáng thiếu đòn kia, hôm nào chính mình mời cô ta uống thuốc trừ sâu DDVP còn không kém nhiều lắm!
Kha Linh Lung đứng ở phía sau, nhìn Hạ Tiểu Nịnh không trừ chút mặt mũi nào cho mình, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm……
Nhà mẹ của cô ta tuy rằng so với Phong gia kém hơn, nhưng cũng xem như là cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), kể từ khi cô ta thành công thượng vị gả cho Phong Thanh Tầm về sau, thì càng không có ai dám ở trước trước mặt cô ta kiêu ngạo qua như vậy!
Hạ Tiểu Nịnh này, quả thực không biết điều!
……
Từ trường học trở lại trang viên, Hạ Tiểu Nịnh vừa mới bước vào phòng khách, thiếu chút nữa bị bao lớn bao nhỏ đồ vật làm cho trượt chân.
“……” Vui vẻ được một giây, Hạ Tiểu Nịnh dường như thấy được từ trên mặt Lâm Vân Vân nở rộ ra một vị Phật quang.
Cô ngấn lệ, “Nếu không, cô hãy suy xét lại một chút?”
“Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, tôi không cần thiết vì một thứ không có kết quả mà vĩnh viễn truy đuổi, tôi Lâm Vân Vân tuyệt đối không làm bụi gai chim.”
“……”
Quả nhiên là người đi bên ngoài thư giãn một vòng trở về, nói chuyện đều cao thượng như vậy.
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà nhịn xuống chua xót trong lòng, “Vậy cô nhất định phải trở về thật nhiều nhìn xem…… Bọn họ.”
Thuận tiện ngẫu nhiên giải cứu một chút cho tôi.
“Không thành vấn đề.” Lâm Vân Vân gật đầu, có chút muốn nói lại thôi, “Tiểu Nịnh, cô gần đây không có đắc tội người nào a?”
“Không biết a!” Hạ Tiểu Nịnh thực thành thật mà nói, “Hiện tại tất cả mọi người trong xã hội đều như vậy, cho dù bị tôi đắc tội, cũng sẽ không nói cho tôi biết a?”
“……” Lâm Vân Vân im lặng nhìn cô vài giây, cuối cùng vẫn là quyết định thức tỉnh một câu, “Tôi nghe nói nhị thiếu nãi nãi Phong gia Kha Linh Lung đang điều tra cô!”
Nói xong, cô liền nhìn chằm chằm vào Hạ Tiểu Nịnh, muốn nhìn một chút cô sẽ sợ hãi tới mức độ nào.
Ai ngờ Hạ Tiểu Nịnh đặc biệt thản nhiên, “Tôi biết rõ a, buổi sáng cô ta đã gặp tôi, tự mình nói lỡ miệng.”
“Vậy cô biết cô ta điều tra cô là tại sao không?”
“Có thể là bởi vì rảnh rỗi đến nhức cả buồng trứng?”
“……” Lâm Vân Vân ha ha, “Cô thật sự một chút đều không sợ bị cô ta điều tra sao? Lỡ như đào sâu ra được lịch sử đen của cô thì làm sao bây giờ?”
________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT