Phong Thanh Ngạn một lần nữa ấn xuống tuyến điện thoại nội bộ: “Đi xem có người bị chặn lại ở đại sảnh hay không, hay là đi đến thang máy.”
“Được ạ.”
“Đợi đã, nhìn lại một chút có người lạc đường nào không.”
“…… Vâng, tổng giám đốc.”
Cúp điện thoại, Phong Thanh Ngạn đứng dậy đi vài bước, chỉ chờ tới thư kí tới gõ cửa, “Tổng giám đốc, Hạ tiểu thư đã lên tầng một.”
Tầng một? Studio chụp ảnh?
Phong Thanh Ngạn ấn đường nhíu lại.
Xem ra cô ngoại trừ nấu ăn, những mặt khác đều không được, đặc biệt là nhận biết đường đi.
“Tổng giám đốc, tôi đi gọi Hạ tiểu thư lên đây?” Thư kí thử hỏi.
“Không cần.”
Phong Thanh Ngạn cất bước đi ra ngoài, cô lạc đường, anh đi đem cô mang về đây.
Vào thang máy, anh trực tiếp ấn tầng một.
Trong studio chụp ảnh người không nhiều lắm, cho nên mới vừa đi vào, anh đã tìm thấy chính xác người ngồi cách đó không xa.
Cô hôm nay mặc một bộ áo khoác ngoài màu lam nhạt, thanh lệ tươi đẹp, ngồi ở chỗ kia không biết cùng đối diện với Mộ Đình Tiêu nói gì đó, khóe mắt với đuôi lông mày đều là ý cười.
“Cô có phiền nếu tôi dự định đặt một năm liên tiếp Tiramisu của chỗ cô không?” Mộ Đình Tiêu cười hỏi.
“Có thời gian tôi sẽ làm cho anh ăn, không cần dự định.” Hạ Tiểu Nịnh thành khẩn mà nói.
“Tốt thật.” Anh duỗi tay xoa xoa đầu cô, động tác mềm nhẹ, ấm áp như gió.
Ai cũng không nhìn thấy Phong Thanh Ngạn đứng ở cửa, sắc mặt đã dần dần trầm như băng……
Anh đi nhanh về phía trước, đi thẳng qua những ghế dựa, đi về phía bọn họ.
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Mộ Đình Tiêu, trực tiếp kéo Hạ Tiểu Nịnh rời đi.
Cô hoảng sợ, thấy là Phong Thanh Ngạn, cũng không rõ ràng cho lắm, “Thiếu gia? Anh làm thế nào tới đây?”
“Công ty của tôi, tôi không thể tới sao?”
Ngữ khí, rất lạnh, rất cứng.
“Phong tổng.” Mộ Đình Tiêu đứng lên, chắn ở trước mặt bọn họ, “Tuy rằng đây là công ty anh, nhưng Tiểu Nịnh là khách tôi mời tới. Cô ấy hẳn là không nên là anh quản đi?”
Ngữ khí tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng cũng hàm chứa một tia cảnh cáo.
Mộ Đình Tiêu biết rõ người này xưa nay sát phạt quyết đoán, nói một không hai, dứt khoát chuyển tầm mắt, chỉ nhìn Hạ Tiểu Nịnh, “Cô muốn ở lại chỗ này, đúng không?”
“Vâng.” Hạ Tiểu Nịnh không chút do dự.
Cô đều nhanh bị Phong Thanh Ngạn làm cho bối rối, hơn nữa xem vẻ mặt khắc nghiệt hiện tại cùng bộ dáng thật sự đáng sợ của anh, mới không đi cùng anh.
Nghe thấy chữ này, Phong Thanh Ngạn sắc mặt càng thêm mà không tốt, “Các người mời Mộ tiên sinh tới là làm cái gì? Còn không cùng anh ta tiếp tục công việc sao?”
Mới vừa cơm nước xong trở về, bộ phận nhân viên PR vừa vào cửa chợt nghe được tổng giám đốc nặng nề nói, sợ tới mức nhanh chóng chạy lên phía trước, đem Mộ Đình Tiêu cản trở lại, “Mộ tiên sinh, chúng ta thảo luận một chút chi tiết công việc kế tiếp.”
“Ah đúng rồi, Mộ tiên sinh, kế hoạch hôm nay, tôi có chỗ không hiểu rõ……”
Các nhân viên tiến lên đem Mộ Đình Tiêu vây quanh chật như nêm cối.
Phong Thanh Ngạn trực tiếp nắm cổ tay Hạ Tiểu Nịnh, đem cô kéo ra khỏi studio, vào thang máy.
Không thèm để ý chút nào đến những ánh mắt tò mò của những người đó.
Các nhân viên lại sợ ngây người.
Làm thế nào một tổng giám đốc cực kỳ bình tĩnh trầm ổn sẽ làm ra loại chuyện đoạt người này?
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đều ở trong lòng có một loại suy đoán lớn mật……
Phong Thanh Ngạn nhấn nút đóng cửa thang máy, lại không có ấn tầng nào, cứ như vậy ánh mắt nặng nề mà nhìn cô, " Bữa trưa của tôi đâu?”
“A?” Hạ Tiểu Nịnh mơ hồ, xoa chỗ xương cổ tay sắp bị anh bóp nát, đau cũng không dám nói: “Tôi…… Tôi không chuẩn bị bữa trưa cho anh a!”
“Vậy cô nói với Tề Hàng tới đưa cơm cho tôi, chính là vì lừa cậu ta giúp cô vào, để cho cô có thể nhìn thấy Mộ Đình Tiêu?”
Lời nói, lạnh như băng, giống như là đao phóng về phía cô.
Hạ Tiểu Nịnh da đầu run lên, theo bản năng mà di chuyển tới cạnh cửa nghĩ muốn chạy, nhưng còn chưa có chạm vào nút mở cửa, đã bị anh một phen kéo trở về.
Phần lưng đụng vào trên vách tường một tiếng, vừa lạnh vừa đau.
Gắt gao mà đè đầu vai cô lại, anh cúi đầu, hung hăng mà hôn lên cô ——
__________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT