Hạ Tiểu Nịnh ánh mắt sáng lên, nhanh chóng kêu ba mẹ tới đây, sau đó mới nhấn xuống nút trả lời.
Ở bên kia ánh sáng và tín hiệu đều không tốt lắm, nhìn như là tại lều trại hành quân, Hạ Ngật Khôn bên kia góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt mười phần nam tính cũng có chút mơ hồ.
“Ba mẹ, Tiểu Nịnh, chúc mọi người năm mới vui vẻ!”
“Vui vẻ vui vẻ,” Cố Lâm Anh nhìn con trai mình, vành mắt dần dần mà phiếm hồng, “Con cũng không thể trở về ăn tết, ở bên ngoài phải chú ý thân thể của mình, ăn được ngủ ngon, không nên quá mệt mỏi, cũng không nên……”
“Ai nha!” Hạ Chí Dũng một phen chụp lấy vai vợ mình, “Bà nói cái gì đâu? Thằng bé vì nước phục vụ, là quang vinh! Tiểu tử, con công tác tốt! Không phải sợ khổ, sợ mệt, mới là người Hạ gia chúng ta kiêu ngạo!”
Tuy là nói như vậy, nhưng khóe mắt ông, cũng vẫn là mơ hồ có chút đã ươn ướt.
Hạ Tiểu Nịnh cũng nhanh chóng tiến đến trước camera, “Anh, chờ anh trở về, em lại làm đồ ăn ngon cho anh!”
“Được!” Hạ Ngật Khôn còn muốn nói vài câu, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng còi tập hợp khẩn cấp, anh nhanh chóng tắt điện thoại đi, ngay cả câu tạm biệt cũng chưa còn chưa kịp nói.
Một nhà ba người ở bên này nhìn chằm chằm vào màn hình, thật giống như anh dường như vẫn còn ở bên kia.
Qua một hồi lâu, Hạ Tiểu Nịnh mới phản ứng lại, “Ai nha, trên lò bếp còn đang hầm canh, ba mẹ, hai người ngồi trước a!”
“Được……”
Hai vợ chồng già nhìn mắt liếc nhau một cái, cố đè nén dòng lệ bên trong mắt, ngồi trở lại bên cạnh bàn ăn.
Con trai không ở bên người, bọn họ có tiếc nuối, nhưng tuyệt đối không có hối hận.
Người đàn ông, nên muốn đỉnh thiên lập địa, làm đại sự như vậy, bảo vệ quốc gia.
Hạ Tiểu Nịnh tay chân lanh lẹ, rất nhanh liền bày đầy một bàn đồ ăn ngon, còn lấy ra một vò rượu ngon ba mình ủ.
Hạ Chí Dũng nhận lấy, rót một ly đầy cho mình, lại rót nửa ly cho Hạ Tiểu Nịnh.
Cố Lâm Anh muốn ngăn cản, ông lại lắc đầu, “Không có việc gì, chút rượu hẳn là phải có, bằng không con gái về sau ở bên ngoài ăn thiệt thòi?”
Hạ Tiểu Nịnh ngẫm lại lời này cũng có đạo lý, cũng không cự tuyệt mà đem ly rượu bưng lên.
Cố Lâm Anh lấy trà thay rượu, ba người cụng ly.
Quá sức tưởng tượng nói, bọn họ đều sẽ không nói, nhưng hết thảy đều không nói gì.
Hoà thuận vui vẻ mà ăn bữa cơm giao thừa, Hạ Tiểu Nịnh mới mặc áo khoác vào, mang bao tay, quàng khăn quàng cổ xuống tầng.
Cái tiểu khu này tương đối cũ kỹ, rất nhiều người già đều là sống một mình, đêm giao thừa bọn họ đều tụ họp ở trung tâm để hoạt động cùng nhau ăn tết, nói là náo nhiệt, kỳ thật là thống khổ.
Cô bưng hộp thức ăn lớn đã chuẩn bị tốt đưa tới phía trước, sau đó lại chạy đến khu đất trống nhỏ cùng mấy đứa nhỏ chơi pháo hoa một lát.
Nhìn những khuôn mặt nhỏ đáng yêu kia, cô nhịn không được tò mò Phong Mạn Mạn hiện tại là đang làm cái gì.
Cùng cá heo bơi lội, vẫn là đi bộ bên biển? Hay là đuổi theo người hề cá?
Nghĩ đi nghĩ lại liền đem điện thoại lấy ra, muốn gửi cho cô bé một cái tin nhắn, cuối cùng lại vẫn là nhịn xuống. Trong lúc nghỉ ngơi, vẫn là không nên quấy rầy bọn họ.
Nhưng Hạ Tiểu Nịnh từ sáng nay bắt đầu mà liên tiếp nhìn điện thoại của mình, ngay cả tin nhắn chúc phúc của 10086 gửi tới cũng gần như thuộc lòng, chính là không có tin nhắn gì khác.
Đột nhiên cảm thấy trái tim mình thật mệt……
Không được, cô không thể ngồi chờ chết.
Nếu như Phong Thanh Ngạn thật sự quên mất, đem phần thưởng ngâm nước nóng, hồng phiếu đã có thể mọc cánh mà bay đi……
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng đứng dậy về nhà tiến vào phòng ngủ của mình, ý tưởng chợt lóe lên, mới bạch bạch bạch mà lục thông tin của tất cả mọi người trong sổ địa chỉ của ba mình đều thêm WeChat, lại nhắn tin gửi đi ——
Chúc mừng năm mới vui vẻ trước, Hạ Tiểu Nịnh chúc tết ngài!
__________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT