Phong lão gia giơ ba nén hương, dẫn các con cháu đi bái bài vị tổ tông, sau đó theo thứ tự ngồi xuống.
Trong nhà ăn sau khi mới đặt thêm mười bàn gỗ lim tròn lớn đã được ngồi lấp đầy, phi thường náo nhiệt.
Gia chủ mạch nhất là Phong Quốc Hoa, Dung Thuấn Phương, Phong Thanh Ngạn mang theo hai đứa nhỏ, cùng với Phong Thanh Tầm một nhà, ngồi ở một bàn ở giữa.
Còn lại các chi khác ngồi ở hai bên.
Quản gia sau khi đã nhận được chỉ thị của lão gia, lập tức đi về hướng phòng bếp, phân phó đám người hầu đã sớm chờ ở bên kia mang thức ăn lên.
Trong lúc nhất thời, trong phòng bếp lại bắt đầu khí thế ngất trời mà công việc lu bù lên, dựa theo trình tự món ăn trước giữa sau, chay mặn phối hợp bắt đầu đưa món ăn ra bên ngoài.
Nhóm đầu bếp tay nghề lợi hại, tự nhiên sẽ không làm gia chủ thất vọng, rất nhanh mười bàn đã bày đầy, còn bày ra những chai rượu ngon nhất.
Phong Quốc Hoa đứng dậy, gắp mấy đũa trên món heo sữa nướng, cho vào trong bát ba đứa cháu mình một miếng thịt, tuyên bố khai mạc.
Trong lúc nhất thời, tiếng cụng ly chén đan xen, không khí hoà thuận vui vẻ.
Hạ Tiểu Nịnh chuẩn bị làm vài món tráng miệng để đám người hầu bưng đi ra ngoài, canh thời gian không sai biệt lắm, cô mới lấy ra bột nếp, nhanh tay mà làm xong bánh hấp tạo hình một con cá nhỏ tinh xảo.
“Cái này…… Chỉ một cái?” Người hầu tới bưng thức ăn khó hiểu mà nhìn cô, “Cái này phải cho ai?”
“Cho Mạn Mạn. Đây là món con bé thích ăn nhất.” Hạ Tiểu Nịnh đem dĩa đưa tới.
Đây là món con bé thích ăn nhất, lúc trước sáng sớm cô ở trang viên bên bờ biển làm rất nhiều lần, còn cố ý đem cái đuôi con cá nhỏ làm cho thực đặc biệt.
Chỉ cần Mạn Mạn nhìn thấy, liền nhất định có thể biết được cô đang ở trong phòng bếp.
Quả nhiên, năm phút đồng hồ sau, ở ngoài cửa phòng bếp vươn ra một cái đầu nhỏ.
Nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh, Phong Mạn Mạn ánh mắt sáng lên, “Tiểu Nịnh! Chị quả nhiên cũng ở chỗ này!”
“Lại đây,” Hạ Tiểu Nịnh đối với cô bé vẫy tay.
Cô bé chạy đến ngay lập tức.
Hạ Tiểu Nịnh đưa cô bé đến sân nhỏ phía sau phòng bếp, lại lấy ra một chiếc bánh hấp đưa cho cô bé, “Ăn ngon không?”
"Ừm!” Cô bé không vui vẻ không được, “Em còn nghĩ rằng sẽ rất rất lâu mới có thể lại ăn món chị làm nữa, chị ở đây làm gì vậy!”
Hạ Tiểu Nịnh chạm vào cái đầu nhỏ của cô bé, “Chị nghe nói các em vừa rồi ở bên ngoài bị bắt nạt?”
Không đề cập tới còn tốt, nói ra Phong Mạn Mạn liền càng tức giận, “Chưa nói tới bắt nạt, nhưng mà cái tên Khoa Khoa ghê tởm nhất, mỗi lần đều làm em sợ, trước kia còn đem con chuột chết ném vào cặp sách của em, làm hại em khóc rất lâu!
Chính là nói là tương đương chán ghét!
Hạ Tiểu Nịnh ngồi xổm xuống, áp vào bên tai cô bé nhỏ giọng nói, “Em nói cho chị biết, Khoa Khoa ngày thường thích ăn cái gì nhất?”
……
Năm phút đồng hồ sau.
Phong Mạn Mạn từ trong phòng bếp chạy ra, một lần nữa trở lại phòng ăn, quy củ mà ngồi xuống.
Người lớn đều cho rằng cô bé chẳng qua là đi toilet, cho nên cũng không có ai hỏi nhiều.
Phòng bếp bên kia còn đang không ngừng mang thức ăn lên, nhưng đã sắp kết thúc, cho nên bưng lên đều là một ít súp ngọt các loại.
Nhưng mỗi đứa trẻ đều giống như được đặc biệt chiếu cố đến——
Trước mắt Phong Mạn Mạn là đĩa bánh táo đỏ, phần Phong Tu Viễn là một chén cháo bí đỏ ngọt, mặt khác mấy cái nhà con cái trong nhà khác cũng lấy được các loại đồ ăn khác nhau.
Mấy thứ này đều được làm tinh xảo đáng yêu, vừa nhìn thấy trong lòng bọn họ đều là tốt.
Trước mặt Phong Khoa Thụy tự nhiên cũng không ngoại lệ mà đặt một cái đĩa sứ mới.
Phần của cậu chính là một món cậu ngày thường thích ăn nhất.
Sữa màu vàng bề ngoài thoạt nhìn đặc biệt mê người, làm cậu muốn một hơi nuốt vào……
__________________
#dạo_này_sâu_bận_quớ_ớ#
#mọingườithôngcảmxíunha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT