Hạ Tiểu Nịnh trong đầu lập tức trống rỗng, ngay cả cảm ơn cũng đều quên nói, theo hướng đối phương chỉ mà chân chạy đến như điên.
Từ cuối cùng "thảm" người qua đường kia nói tựa như là sét đánh ở trong lòng cô, thiếu chút nữa làm cô té ngã xuống.
Thật vất vả chạy tới ngã tư, nhìn thấy nơi này toàn là người, vây quanh lại thành mấy tầng đầu người, quả thực chật như nêm cối.
Còi cảnh sát kéo vang, chung quanh đều được kéo tuyến cảnh giới, cảnh sát cố gắng mà duy trì trật tự, để xe cứu thương có thể kịp thời tiến vào.
Đám người ở bên kia mỗi người nói ý kiến của mình xì xào gây ồn ào, người có thể khả năng giúp đỡ lại chẳng có mấy người.
Hạ Tiểu Nịnh dốc sức liều mạng mà đi vào trong, chỉ có thể từ khe hở nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đậu ở chỗ đó, cửa ghế lái đã mở, máu lan ra khắp đường.
Cả người cô choáng váng, một tiếng mà khóc òa lên.
Người chung quanh bị hoảng sợ, lập tức tự giác mà đưa cô đi tới phía trước, “Người nhà, người nhà đến!”
Hạ Tiểu Nịnh phá vỡ vòng vây, nhìn đến cách đó không xa có người ngồi dưới đất, trên đùi bị thương nặng, bên người còn có hai đứa trẻ đang ngồi, ô ô ô mà khóc lớn trong nước mắt.
Nhìn vào hai bóng lưng nho nhỏ, thật sự là Phong Mạn Mạn cùng Phong Tu Viễn.
Cô thoáng có chút đau buồn, chạy như điên qua đó, dưới chân lại không cẩn thận dẫm lên tuyết một phát, mắt liền thấy mình sắp trượt ngã. Cánh tay bỗng nhiên bị người kéo một chút, ngay sau đó, liền thấy được khuôn mặt của Phong Thanh Ngạn dính đầy máu, “Cô tới nơi này làm cái gì?”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh hoang mang.
Hết nhìn anh, lại nhìn sang bóng lưng người lớn đang ngồi cách đó không xa.
Cô run lên một chút, run run mở miệng, “Anh đây là…… Hoàn hồn sao?”
“……” Phong Thanh Ngạn đưa tay, búng một cái thật mạnh lên trán cô, “Cô nhìn xem một cái! Xe chúng tôi đang chạy bình thường, đối phương đột nhiên vượt quá tốc độ, nên bị đâm không nhẹ!”
“…… Cho nên người kia không phải anh?”
“……” Vấn đề này chẳng lẽ không rõ ràng sao? Phong Thanh Ngạn đỡ trán, “Đương nhiên là không phải!”
Hạ Tiểu Nịnh đã rõ ràng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Vậy hai đứa nó là đã xảy ra chuyện gì?”
“Bọn nó bị sợ hãi.”
Mạn Mạn nhát gan, lúc xảy ra tai nạn xe hơi sợ tới mức không nhẹ, kết quả cắn một miếng lên trên cánh tay của Phong Tu Viễn bên cạnh, đau đến cậu cũng oa oa khóc to.
Hai đứa hiện tại đều ở bên kia gân cổ lên khóc, cho nên mới làm người khác cảm thấy bọn họ cũng bị thương giống như người lái xe vi phạm luật lệ kia.
Hạ Tiểu Nịnh bước nhanh mà đi tới, một trái một phải mà đem hai đứa kéo tới, liên tục xác định hai đứa không có bị thương chỗ nào, sau đó trái tim cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Không biết vì cái gì, vừa rồi lúc nghĩ lầm hai đứa bị thương, tim cô quả thực như là bị bàn tay vô hình nào đó nắm lấy, không ngừng khiến máu bên trong bị ép ra, làm cô liền hô hấp đều trở nên khó khăn.
Trong đầu có một suy nghĩ, nếu hai đứa trẻ này có xảy ra việc gì, cô chết cũng sẽ không bỏ qua cho hung thủ…
Phong Thanh Ngạn bởi vì vừa rồi cứu người, cho nên dính máu lên người, thấy cô nhào qua ôm hai đứa nhỏ mảy may không chút tổn thương nào của mình không ngừng an ủi, anh cũng là im lặng.
Hạ Tiểu Nịnh chờ mình hồi phục lại, mới đưa hai đứa nhỏ hướng bên này đi.
Nhìn đến trên áo sơ mi của Phong Thanh Ngạn có mảng lớn màu máu, cô sắc mặt biến đổi, “Thiếu gia, anh không sao chứ?”
“Có việc cũng kém sắp chết không nhiều lắm, cô thật sự là nhãn lực tốt!” Phong Thanh Ngạn cười lạnh.
“……” Hạ Tiểu Nịnh sờ sờ mũi.
Là ảo giác sao?
Không hiểu sao cô cứ cảm thấy trong giọng nói cứng rắn băng lạnh kia…… Cất giấu một tia ai oán nhỏ?
ㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT