*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Hạ Tiểu Nịnh vạn phần xấu hổ, nếu như có thể, lúc này cô tình nguyện chui xuống dưới gầm bàn, cũng không muốn đợi ở chỗ này.
Bởi vì cô nghe ra được Lâm Vân Vân có bao nhiêu nghiêm túc, nhưng cũng đồng thời nhìn ra Phong Thanh Ngạn có bao nhiêu không dao động.
Anh như cũ ưu nhã mà ngồi ở chỗ kia, đong đưa ly rượu trong tay, thật giống như nghe xong chuyện không liên quan gì đến mình.
Lâm Vân Vân toàn thân căng thẳng, chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi miệng, chỉ còn chờ anh trả lời……
Cô từ nhỏ đã thích anh, ánh mắt luôn là dõi theo sau lưng anh.
Với cô mà nói, Phong Thanh Ngạn có thể thỏa mãn tất cả những tưởng tượng về hình mẫu đàn ông của cô từ thời cô ngây thơ niên thiếu đến khi bắt đầu biết yêu……
Cho dù về sau anh đã có hai đứa con không rõ lai lịch, người trong nhà người đều khuyên cô từ bỏ, cô cũng không có nghĩ tới chuyện rút lui.
Trong mắt, trong lòng chỉ có anh.
Ngoại trừ anh ra, ở bên ngoài có người đàn ông ưu tú đến thế nào, cũng không thể lọt vào mắt cô……
Thời gian, tí tách mà, vô tình trôi đi.
Trong không khí, trước sau chỉ có trầm mặc.
Hạ Tiểu Nịnh chứng kiến trên mặt Lâm Vân Vân chờ mong dần dần mà biến thành thất vọng, ngược lại, trong ánh mắt đã bịt kín dày đặc hơi nước, có thể sẽ biến thành nước mắt rơi xuống bất cứ lúc nào……
Người đàn ông này thật là, mặc dù không thích người ta, cũng phải nói rõ ràng ra a!
Như vậy quan hệ sẽ không đau khổ, một chữ cũng không chịu nói ra, càng làm người khác đau hơn a!
Thật sự không thể nhịn được, cô mở miệng, “Phong thiếu, Lâm tiểu thư còn đang đợi câu trả lời của anh!”
Phong Thanh Ngạn tay cầm ly rượu dừng lại, rốt cuộc ngước mắt, nhìn đối diện Lâm Vân Vân.
Hạ Tiểu Nịnh thấy lời mình nói tựa hồ hiệu quả, lập tức rèn sắt khi còn nóng mà đem cái ghế của mình lui về sau.
Người với ghế trực tiếp rời khỏi cái bàn hai mét, vô cùng tự giác mà đem không gian để lại cho hai người bọn họ.
Phong Thanh Ngạn nghiêng mắt, sâu kín mà liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy.
Anh đi tới chính giữa, phía trước là Lâm Vân Vân, bên tay trái là Hạ Tiểu Nịnh.
“Nếu thích tôi, có phải cái gì cũng đều nguyện ý vì tôi mà làm?” Anh hỏi.
Lâm Vân Vân dường như thấy được ánh bình minh của hy vọng, lập tức kinh hỉ gật đầu, “Đương nhiên!”
“Tốt lắm. Đến, làm nhân chứng a.”
Nhân chứng? Là kêu mình sao? Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng đứng lên đi tới gần bọn họ, điểm này cô vẫn là cam tâm tình nguyện làm.
Vừa nghĩ đến mình muốn rửa sạch hiềm nghi câu dẫn Phong Thanh Ngạn, từ nay về sau rốt cuộc không sợ tiểu tử Phong Tu Viễn kia trợn trắng mắt khinh bỉ hoặc là không thể hiểu được vì sao bị chỉnh, tâm tình của cô liền nhịn không được mà....Một mảnh trời quang....
Lâm Vân Vân cũng đứng lên, thẹn thùng mà đi về phía Phong Thanh Ngạn.
Cô thích anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc quả ngọt cũng tới, trong lòng đã vui sướng mà muốn bay lên!
Chỉ thấy Phong Thanh Ngạn đối với Lâm Vân Vân gật đầu nhẹ, ý bảo cô gần thêm một chút nữa.
Cô thẹn thùng mà bước tới, chờ mong mà nhắm mắt lại, chờ đợi anh tỏ tình, hoặc là…… nụ hôn của anh.
Hạ Tiểu Nịnh cũng mở to hai mắt, một cái chớp mắt một cái mà nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Cô nhất định phải làm tốt nhân chứng này, nếu không phải bởi vì sợ chọc Phong Thanh Ngạn không mất hứng, cô thật đúng là muốn lấy di động ra đem chuyện kích động nhân tâm sắp xảy ra chụp một màn, rồi để cho Phong Tu Viễn nhìn thật rõ!
Ba người đứng rất gần nhau.
Phong Thanh Ngạn rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên mặt Lâm Vân Vân.
“Mở to mắt nhìn.”
Lâm Vân Vân cảm giác chính mình giờ phút này như là đứng ở đám mây, bất kể anh nói cái gì, cô đều nghe.
Vì thế cô ngoan ngoãn mà mở mắt, cõi lòng đầy chờ mong mà nhìn về phía anh.
Chỉ thấy cánh tay dài của Phong Thanh Ngạn trực tiếp giữ Hạ Tiểu Nịnh ở bên cạnh, cúi đầu, dùng sức mà hôn lên môi cô——
- ------------------
cảm ơn mọi người đã ủng hộ sâu~