*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Biệt thự Nam Sơn tọa lạc ở ngọn núi cao nhất đế đô, tuyết dày hơn nhiều so với những nơi khác, nhiệt độ không khí tự nhiên cũng thấp hơn nhiều.
Nơi này là thắng địa trượt tuyết tự nhiên ở đế đô, biệt thự không ít, nhưng vị trí tốt nhất trên đỉnh núi cũng liền là một tòa nhà riêng biệt và hiển hách nhất.
Phong gia có người hầu quanh năm phụ trách quét dọn giữ gìn, nhận được tin tức đã sớm chờ ở cổng ra vào.
Nhìn thấy xe dừng lại, tất cả mọi người đều tiến lên mở cửa xe, cầm lấy đồ, ôm tiểu hài tử vào.
Hạ Tiểu Nịnh cái gì cũng chưa chuẩn bị đã bị quản gia nhét lên xe, giờ phút này vẻ mặt ngơ ngác chỉ có thể nhìn những túi lớn túi nhỏ hành lý người hầu xách vào, nhưng lại không thấy túi đồ nào giống như là của cô.
Mấy ngày sắp tới, cô phải làm thế nào bây giờ?
Phong Thanh Ngạn ôm Phong Mạn Mạn dẫm lên mặt tuyết đi đến bậc hành lang.
Tiểu nha đầu vừa mới được buông xuống liền quay đầu đi tìm Hạ Tiểu Nịnh, thấy cô đứng yên một chỗ, “Ba ba, Tiểu Nịnh có phải cũng muốn để cho ba ôm chị ấy qua đây hay không?”
Nghe vậy, người hầu đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt đều hướng về mặt Hạ Tiểu Nịnh mà nhìn.
Cô gái này thật là xinh đẹp!
Phong Thanh Ngạn gõ cái đầu nhỏ đang nghĩ ngợi lung tung của con gái, “Nhanh lên trên tầng nhìn xem phòng của con đi.”
“Được, con muốn ngủ với Tiểu Nịnh!”
Tiểu gia hỏa cộp cộp cộp mà lên tầng.
Phong Thanh Ngạn cũng mang theo Phong Tu Viễn đi lên.
Sau khi đi vào, Hạ Tiểu Nịnh đã tìm được phòng bếp, giải thích rõ với người hầu về thân phận của mình, cô bắt đầu làm việc.
Trong phòng bếp đầy đủ mọi thứ đồ vật, cô rất thích thú.
Còn chưa có bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, liền thấy Lâm Vân Vân chập chờn đi đến, “Tiểu Nịnh.”
“Lâm tiểu thư?” Hạ Tiểu Nịnh đem nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh lấy ra, “Sao cô lại tới đây?”
“Tôi đến xem cái gì tôi có thể giúp được.”
“…… Không cần, cô đi ra ngoài đi.”
Lâm Vân Vân vẫn đứng ở đó, không đi.
Hạ Tiểu Nịnh vẻ mặt không hiểu, “Làm sao vậy?”
Lâm Vân Vân có chút ngượng ngùng mà chà xát tay, “Tiểu Nịnh, cô có thể giúp tôi một chuyện hay không?”
“Có gấp không?”
Lâm Vân Vân đem cô kéo sang một bên, nhỏ giọng thì thầm.
Hạ Tiểu Nịnh nghe được đôi mắt càng ngày càng mở to hơn: “Cô xác định?”
……
Vào đêm.
Hai đứa nhỏ cùng Phong Thanh Ngạn từ bên ngoài trượt tuyết trở về, đã sớm đói đến bụng kiến nghị xì xào.
Bước vào đại sảnh biệt thự, Phong Mạn Mạn nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh đang đứng đó, lập tức chạy vội qua, “Tiểu Nịnh! Buổi tối có món gì ăn ngon không?”
Hạ Tiểu Nịnh đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ lạnh đến đỏ của cô bé, nhường ra một bước.
Tiểu nha đầu đôi mắt đột nhiên sáng ngời!
Đốt lò sưởi ở trong đại sảnh, bên cạnh tường cư nhiên là phong cách gỗ Châu Phi đáp nổi lên, bên cạnh còn có rất nhiều thú nhồi bông bày ở mặt đất trên miếng thảm, trên đó để một cái bàn nhỏ.
Thịt nướng bí mật cùng toàn bộ bánh mì ngũ cốc, kèm theo món súp bơ đặc chế, cùng với quả xoài Bố Lôi tản ra mùi thơm mê người!
“Vừa vặn hợp hoàn cảnh,” cô hướng về phía hai tiểu gia hỏa cười ngọt ngào, “Mau đi rửa tay rồi tới dùng cơm đi!”
“Tiểu Nịnh vạn tuế!” Phong Mạn Mạn vung tay hô to, kéo tay Phong Tu Viễn hướng toilet chạy vào.
Có lẽ là thật sự rất đói, tiểu Thái Tử phá lệ mà bữa tối nay không có châm chọc khiêu khích cô, mà là ngoan ngoãn cùng em gái đi rửa tay.
Hạ Tiểu Nịnh cười vui vẻ còn chưa có thu lại, vô tình mà liền đối mặt với con mắt đen sâu thẳm kia của Phong Thanh Ngạn.
Ánh mắt anh rất thành thực, thẳng tắp mà dừng ở trên mặt cô……
Ngực cô bỗng nhiên nhảy lên một chút, nháy mắt mặt bị lò sưởi trong tường bên cạnh nướng đến càng ngày càng nóng lên một chút.
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng mím môi, không dám cười nữa.
Người phụ nữ này đối với bọn trẻ vui vẻ ra mặt như vậy, đối với anh liền trưng ra bộ mặt công thức hóa?
Phong Thanh Ngạn ánh mắt trầm,“ Bữa tối của tôi đâu?”
- ------------------