*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
“……” Phong Thanh Ngạn sửng sốt.
Bên cạnh Lâm Vân Vân trực tiếp kinh sợ.
Cơ hội tốt đến như vậy, cầu tài đến tài, cầu cái gì đến cái đó, cô cư nhiên chỉ nghĩ muốn từ chức?
“Thiếu gia không nói lời nào, tôi coi như anh là chấp nhận.” Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, “Tôi sẽ đi thu dọn đồ đạc ngay bây giờ! Tuyệt đối bảo đảm sẽ không xuất hiện lại lần nào nữa!”
Nói xong liền đi về hướng phòng của mình.
Thật vất vả mới nắm bắt được cơ hội này, cô sao có thể không theo đuổi tự do!
“Đứng lại.” Phong Thanh Ngạn đứng dậy, đi về phía cô, “Cô có thể từ chức.”
“Thật sự?” Hạ Tiểu Nịnh ánh mắt sáng lên, mở cờ trong bụng, “Thiếu gia anh thật là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, một lời nói một gói vàng, đấng quân tử, đại trượng phu……”
“Ít thả rắm chút, cô cũng sẽ không chết đâu.” Phong Thanh Ngạn lạnh lùng mà ngắt lời cô, “Từ chức tôi không đồng ý. Trừ phi cô giao đủ tiền vi phạm hợp đồng. Khen thưởng của cô hết hiệu lực. Cứ như vậy. Ngủ ngon.”
Một hơi mà nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà một mạch đi lên lầu, chỉ chừa cho cô một bóng lưng thanh ngạo.
Hạ Tiểu Nịnh chỉ cảm thấy bị người ta hắt một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, tự do vụt bay……
Bên cạnh Lâm Vân Vân đi tới, “Tiểu Nịnh, nơi này phúc lợi đãi ngộ đều rất tốt, cô vì cái gì muốn từ chức a?”
“Cô không hiểu.” Hạ Tiểu Nịnh đôi mắt trông mong mà nhìn cô.
Phúc lợi đãi ngộ cho dù tốt, mỗi ngày bị người ta xem thành hoa si giống như bệnh tâm thần mà đề phòng, đây chẳng phải là tàn phá tinh thần sao?
“Cái kia……” Lâm Vân Vân gãi gãi đầu, “Tiền vi phạm hợp đồng của cô là bao nhiêu vậy? Nếu không để tôi giúp cô một chút?”
Hạ Tiểu Nịnh thốt ra một con số.
Lâm Vân Vân lập tức hóa đá, sau đó phản ứng kịp, theo bản năng mà bỏ chạy lên trên lầu, “Cái kia, thời, thời gian không còn sớm nữa! Đi ngủ sớm một chút!”
“Này, cô nói giúp tôi trả tiền vi phạm hợp đồng mà?” Hạ Tiểu Nịnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô kêu lên.
“…… Tôi, tôi cố gắng nằm mơ, trong mơ đem tiền tiêu vặt của tôi dành dụm vài lần, đợi nó trở thành hiện thực, sẽ giúp cô trả tiền!”
“……”
Liền biết cô cũng không đáng tin cậy!
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng oán thầm, cam chịu số phận mà trở về căn phòng nhỏ của mình, kéo chăn lên, sau đó hoài niệm sự tự do một đi không trở lại của mình……
……
Hôm sau.
Sau bữa sáng, Phong Thanh Ngạn tuyên bố công việc kinh doanh của mình đã xử lí xong, bắt đầu tiến vào kỳ nghỉ cuối năm.
Hai tiểu gia hỏa hưng phấn thét đến chói tai, cộp cộp cộp mà lên lầu đem ba lô của mình cõng xuống dưới.
Bộ dạng này, không đi biệt thự Nam Sơn là không được.
Phong Thanh Ngạn liếc mắt nhìn quản gia một cái.
Người kia lập tức hiểu ý, gọi người hầu lại đây, từ phía sau phòng chứa đồ lấy ra mấy túi du lịch lớn.
Túi mở, lộ ra trang bị trượt tuyết mới tinh.
“Bingo!!” Phong Tu Viễn nhào qua một chút, “Con muốn trang bị này đã lâu, ba ba, ba là đặt nó khi nào vậy?”
“Năm trước.”
Ván trượt tuyết thủ công mỹ nghệ hàng đầu Thụy Sĩ, một năm mới hoàn thành mấy cái thành phẩm, đặt mua được cũng không phải là việc dễ dàng.
Phong Tu Viễn vui vẻ cực kỳ, Phong Mạn Mạn cũng đứng ở bên cạnh, không có phản ứng gì đặc biệt lớn.
“Mạn Mạn? Cái ván trượt tuyết màu hồng nhạt là của con.” Phong Thanh Ngạn nhẹ nhàng đẩy đẩy cô bé, “Đi xem có thích hay không?”
“Thích.” Phong Mạn Mạn gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ ngẩng lên, trong khoảnh khắc, hai cặp mắt bồ đào tựa như bên trong đã chứa đầy nước mắt, “Nhưng mà con không nỡ rời xa Tiểu Nịnh.”
Phong Thanh Ngạn: “……”
……
Nửa giờ sau.
Hạ Tiểu Nịnh bị quản gia từ trong phòng bếp “mời” ra tới, không hiểu ra sao phải đi lên xe.
Sau khi lên xe mới phát hiện bên trong Phong gia hai nhỏ một lớn đang ngồi cùng với Lâm Vân Vân.
- ------------------
để lại cmt cho biết cảm xúc, like thể hiện yêu thích, vote làm động lực để sâu cày truyện tiếp nghen các bảo búi
nếu có chỗ nào sai lỗi chính tả do nhấn vội, thỉnh nhắc nhở để sâu sửa để hoàn thiện hơn ^^