Phong Thanh Ngạn lái xe trực tiếp trở lại trong trang viên.
Đêm khuya tĩnh lặng, anh mới vừa vào hoa viên, lão Cao liền chạy ra đón, “Thiếu gia, những phóng viên kia binh quý thần tốc, trước mắt chuyện Bạch Nhu Gia cùng Cận Dịch Phạm cả nước đều đã biết, chắc hẳn về sau cô ta sẽ không lại đến dây dưa cậu nữa rồi.”
Tuy rằng làm người già có lòng trắc ẩn, cũng cảm thấy Bạch Nhu Gia mất danh tiết tương đối đáng thương, nhưng ai bảo cô ta tự mình tìm đường chết đâu? Nói đến cùng, cũng là cô ta tự rước lấy nhục thôi.
“Ừ.”
Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt mà lên tiếng, không quan hệ đau khổ.
Thời gian đã không còn sớm, Phong Mạn Mạn vẫn còn chịu đựng buồn ngủ ngồi ở phòng khách, mặc áo ngủ dâu tây màu hồng nhạt chính mình thích nhất, ôm gấu Teddy ngoan ngoãn mà chờ ba ba.
Nhìn thấy Phong Thanh Ngạn từ bên ngoài tiến vào, cô bé lập tức vươn dài cổ nhìn thoáng qua phía sau lưng anh.
Sau khi phát hiện không có ai, lại thất vọng mà trở về trên ghế sô pha, “Ba ba, mami đâu? Vì sao mami lại không trở về?”
“Cô ấy mấy ngày nay trong nhà có chút chuyện, tạm thời hẳn là sẽ không tới.”
Phong Thanh Ngạn nói, khóe mắt quét nhìn lại liếc tới một góc áo ngủ màu lam sau lan can trên tầng hai.
Nước Mỹ đội trưởng chính là đồ án, không cần nghĩ cũng biết giờ phút này sẽ là ai ở nơi đó trốn tránh nghe lén.
Anh cúi người bế con gái lên, vững vàng mà giữ ở trong khuỷu tay, kiên nhẫn mà giảng cho cô bé nghe, “Lúc trước khi con bị cô giáo chọn làm đội trưởng, có phải cũng rất sợ hãi, rất thấp thỏm, lo lắng mình làm không tốt phải không?”
“Đúng vậy,” Phong Mạn Mạn thành thật gật đầu.
“Vậy đúng rồi, mami con cũng là lần đầu tiên làm mami, chúng ta cho cô ấy một chút kiên nhẫn cùng thời gian, để cô ấy thích ứng một chút, được không?”
“Được.”
Phong Mạn Mạn trước nay đều là thiện lương đáng yêu, đối với Hạ Tiểu Nịnh càng là như thế.
“Bảo bối thật ngoan.” Phong Thanh Ngạn vừa lòng mà xoa xoa cái mũi nhỏ của con gái, đã tới tầng hai rồi lại nhìn góc rẽ, Phong Tu Viễn vốn là ở nơi đó nghe lén cũng đã không thấy.
……
Đêm dần dần trầm.
Hạ Tiểu Nịnh hôm nay ở Phong thị nhịn một ngày, buổi tối lại đã trải qua chuyện sinh tử đó là mang Phong Thanh Ngạn giả mạo bạn trai gặp gia trưởng của mình như vậy, thần kinh căng chặt buông lỏng lỏng xuống.
Rất nhanh liền khép lại mí mắt, thành công ngủ.
Cô hiếm khi nằm mơ, 5 năm này thỉnh thoảng sẽ mơ về tình cảnh trận động đất ngày đó mình bị đè ở dưới đống đổ nát, những lần khác hơn phân nửa mơ thấy chính là lại nghiên cứu ra món ăn gì mới.
Nhưng đêm nay giấc mơ này đặc biệt không giống người thường.
Rõ ràng hiện tại là giữa hè, trong mơ cô lại là tuyết lớn đang bay tán loạn vào đông, chính mình ở trên cánh đồng mênh mông tuyết đi tới, tay bị người đàn ông bên cạnh dắt thật sự nhanh rất nhanh.
Tuyết rơi rơi, bước chân cô lại bởi vì người đó tồn tại mà trầm ổn.
Nhưng bất luận cô cố gắng ngẩng đầu như thế nào, trước sau có gió tuyết giữa cô cùng người đó, mờ mắt, thấy không rõ người đó là ai……
Bọn họ đi không biết bao lâu rồi, thẳng đến trên mặt tuyết để lại dấu chân song song cạnh nhau thật dài……
Toàn bộ trong mơ, ai cũng đều không có nói chuyện, rõ ràng bốn phía như vậy trống trải mà mênh mông, cô lại không cảm giác được nửa điểm cô độc
Thật giống như bọn họ lẫn nhau, liền tự thành một thế giới, không có thế tục hỗn loạn, cũng không có người khác xen vào……
Giấc mơ này cực dài cực dài, chờ đến sáng sớm hôm sau, cô nhìn trần nhà mình sửng sốt một thời gian rồi mới phản ứng lại mình đã tỉnh.
Thật là giấc mơ kỳ lạ.
“Tiểu Nịnh, Tiểu Nịnh ——” Cố Lâm Anh ở bên ngoài gọi.
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng xoay người một cái, đi xong dép lê rồi chạy đến phòng khách, “Mẹ, làm sao vậy?"
- --
Dạo này bận lu bù. Đáp án kỳ 46, trả lời lấy 20 chìa:
- Chồng trước ra lệnh: B
- Tất cả bạn gái: D
- Liệt hỏa cuồng phi: C
- Tổng tài bá đạo: A
- Tà vương: B
- Biểu tượng hiển thị: A
- Thuận thiên kiếm: D
- Gắp thú bông: C
- Chỉ nhiễm: A
- cấp 8...: C
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT