Phong Tu Viễn mang theo Phong Mạn Mạn trở về trang viên.

Cô bé trong lòng còn đang vì chuyện chính mình sau này có thể gọi Tiểu Nịnh mami mà vui vẻ, rắc cái chân ngắn nhỏ chạy khắp nơi trong trang viên, nhìn thấy một người hầu liền nhịn không được đem chuyện này nói cho bọn họ.

Phong Tu Viễn tức thì một mình ngồi ở trong phòng khách, an tĩnh mà thâm trầm suy nghĩ cái gì đó.

Qua rất lâu, cậu mới lấy điện thoại di động của mình ra, gọi tới một số điện thoại.

Chờ bên kia sau khi tiếp máy, cậu bé mới cẩn thận mà nghiêm túc nói, “Xin hỏi có phải là thám tử tư Thần Bắc Lộ không? Tôi là khách hàng lần trước đi qua chỗ các người……”

……

Phong Mạn Mạn ở trong sân lòng tràn đầy vui mừng mà chơi thật lâu, vốn tưởng rằng ba ba sẽ mang theo Hạ Tiểu Nịnh cùng nhau trở về, nhưng đợi tới đợi lui, cuối cùng chỉ chờ tới Phong Thanh Ngạn một mình xuống xe.

Cô bé hơi thất vọng lại không quá hết hy vọng mà hướng trong xe nhìn thoáng qua, “Mami không cùng baba cùng nhau trở về sao?”

“Cô ấy về nhà mình rồi.”

Không cần đoán, đều có thể biết cô gái kia giờ này phút này là ở nơi nào, khẳng định đem vùi đầu ở phía dưới gối đầu, làm một con đà điểu, hoặc là khóc cái mũi nhỏ……

Thôi, dù sao anh có nắm chắc cô rất nhanh sẽ trở lại, liền chừa chút thời gian cho cô tự xử một chút, cũng không phải không thể.

“Ah, vậy mami khi nào có thể trở về nhà chính chúng ta ạ?”

“Nhanh thôi.” Anh nhẹ nhàng mà xoa xoa đầu con gái.

Cái nhà này của bọn họ, rốt cuộc phải có nữ chủ nhân.

Cô tuy rằng không phải mẹ ruột Mạn Mạn với Tu Viễn, nhưng anh tin tưởng, cô sẽ đối xử với bọn họ rất tốt, rất tốt.

“Tốt.” Tiểu nha đầu có được câu trả lời vừa lòng, nhanh như chớp mà liền lại đi chơi.

Lão Cao bưng một chén sứ trắng tinh từ phía phòng bếp đi ra, “Thiếu gia, vừa rồi ở trong điện thoại nghe được ngài có chút giọng mũi, thanh âm cũng ách, hẳn là bị cảm. Trước đem chén canh gừng này uống vào, tôi đi mời bác sĩ Phong gia đến đây xem xem.”

“Ừ.”

Phong Thanh Ngạn cầm lấy chén, đưa đến bên môi uống một ngụm, trong đầu lại nghĩ tới tư thế ngủ của nha đầu kia tối hôm qua ở trong lòng ngực mình.

Anh sở dĩ nhiễm cái cảm vặt này, chính là bởi vì một đêm khó ngủ không ngừng đắp chăn cho cô, rõ ràng là chuyện đơn giản như vậy mà lặp lại, làm cho lòng người sinh phiền chán, giờ phút này nhớ tới, lòng anh gọi là ôn nhu.

Một chén canh gừng rất nhanh uống xong, anh cầm chén một lần nữa đưa tới trong tay lão Cao, chính mình đi vào trang viên.

Tiếp nhận chén không lão Cao đứng ở trong hoa viên, không ngừng xoa hai mắt của mình.

Là ông hoa mắt hay là như thế nào vậy? Rõ ràng chén canh gừng này cay như thế, nhưng khi thiếu gia uống xong, thế nhưng là khóe môi vẫn luôn giương lên……

……

Đối với chuyện chính mình không nghĩ ra, Hạ Tiểu Nịnh chưa bao giờ tự tìm phiền não liều mạng mà suy nghĩ.

Có thể nghĩ thông suốt tự nhiên là chuyện tốt, không nghĩ ra cũng không đến mức ảnh hưởng sinh hoạt, thật sự không muốn đi hồi tưởng lại, cô liền dứt khoát không nghĩ nữa.

Sau khi từ hội sở về nhà, cô tuy rằng rối rắm thật lâu, nhưng cũng không đem bức mình vào phía trong ngõ cụt.

Dù sao đều đã nói chính mình muốn từ chức, tiền vi phạm hợp đồng cũng trả cho anh, mặc kệ anh có đồng ý hay không, có cùng lắm thì sẽ không gặp mặt……

Nghĩ đến đây, trong lòng lại cảm thấy có chút không hiểu sao mà trống vắng, muốn bắt lấy chút gì cảm xúc lại thật sự phân biệt không ra đó là cái gì, may mắn Cố Lâm Anh đánh tiểu mạt chược về nhà, Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng che giấu sự khác thường của mình, chỉ nói hôm nay nghỉ phép, sau đó liền cùng mẹ cùng nhau chui vào trong phòng bếp công việc lu bù lên.

Lúc dọn đồ ăn lên bàn, Hạ Chí Dũng cũng trở về nhà, một nhà ba người như thường lệ ăn bữa tối, ai cũng không nhìn ra khác biệt của cô.

Sau khi cơm nước xong, Hạ Tiểu Nịnh còn chủ động đứng lên, chui vào trong phòng bếp bắt đầu rửa bát, để cho hai vợ chồng già có thể có thời gian theo dõi bộ phim truyền hình bọn họ gần đây thích kia.

Một tập quá nửa, cô còn không có đi ra, nhưng điện thoại di động đặt ở trên bàn cũng đã rung lên rất nhiều lần.

Cuối cùng Cố Lâm Anh thật sự không có biện pháp, đang muốn cầm lấy tới đưa cho Hạ Tiểu Nịnh, đã bị Hạ Chí Dũng đè tay lại, “Cái dãy số này không có tên nhưng vẫn cứ gọi điện thoại cho Tiểu Nịnh, nói không chừng là lừa đảo. Chúng ta nghe máy một chút xem sao, nếu đúng như lời tôi nói, liền báo cảnh sát.”

Cố Lâm Anh nghĩ nghĩ, “Cũng đúng.”

Bà đem điện thoại thả lại trên bàn, ấn xuống nút trả lời cùng nút loa, nhưng ai biết Hạ Chí Dũng còn không có tới kịp mở miệng nói chuyện, bên kia đã truyền đến tiếng nói người đàn ông trầm thấp khàn khàn: “Hạ Tiểu Nịnh, em lại có thể dám ngủ anh liền bỏ chạy? Tối hôm qua lúc em ôm tôi ở trong lòng tôi, luôn miệng gọi tôi tiểu khả ái, em cũng không phải là mất hút như bây giờ!”

- -----

Quà tặng:

Đáp án kì 45, trả lời nhanh nhận thạt nhiều chìa khóa nha:

Thanh xuân không hối tiếc: A

Đáp án sai: D

Cưng chiều cực phẩm: D

Đổi nam sang nữ: D

Tổng tài muốn yên: B

Hệ thống hắc khoa: B

Độc phi ngốc nghếch: A

Cuộc hôn nhân: C

Người yêu siêu mẫu: C

Sửa nickname: A

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play