Điện thoại rung khiến cho giám đốc tài chính trên sân khấu hơi dừng lại một chút, theo bản năng mà nhìn về phía Phong Thanh Ngạn.

Người kia lại trực tiếp đưa điện thoại di động chỉnh thành chế độ im lặng, sau đó dùng tay ra hiệu ý bảo tiếp tục.

Giám đốc tài chính lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Quý này điểm tăng trưởng danh số của chúng ta là……”

Phong Thanh Ngạn không để ý tới cái video kia, bởi vì hầu hết những thứ Kỳ Tư Diệu gửi tới phần lớn nhàm chán mà lại thấp kém, tin tức hữu dụng rất ít.

Nhưng không bao lâu, tin nhắn Kỳ Tư Diệu lại gửi vào ——

[ Anh, video anh nhanh xem đi! ]

Phong Thanh Ngạn nhíu mày, cúi đầu, ngón tay dài nhanh chóng di chuyểntrên màn hình điện thoại—

[ ít xem mấy thứ độc hại cho thanh thiếu niên đó đi, coi chừng mạnh mẽ triệt tan thành mây khói! ]

Kỳ Tư Diệu: “……”

Đây rốt cuộc là hiểu lầm như thế nào vậy?

Kỳ Tư Diệu búng máu kẹt ở ngực một cái, giãy giụa tiếp tục trả lời: [ đây không phải những cái video em ngày thường hay xem đó! Em ngày thường xem những cái đó đều ở ổ G của em! Cái này là có liên quan đến Hạ Tiểu Nịnh đấy! ]

Có liên quan đến cô? Phong Thanh Ngạn quyết đoán đứng dậy, giơ tay tạm thời ngừng hội nghị, sau đó một mình đi về phía ban công nhỏ bên ngoài phòng họp, ấn mở video ——

Quả nhiên bên trong có cô! Hơn nữa lại vẫn là ở trong cửa hàng cùng Bạch Nhu Gia oan gia ngõ hẹp gặp nhau.

Vừa mới bắt đầu, anh xem đến lông mày nhíu chặt, về sau, lại dần dần giãn ra.

Nhưng sau khi xem xong video, lông mày tuấn lãng kia lại vặn lại với nhau.

Đứng ở trên ban công một lúc không di chuyển, một lát sau, anh mới gọi điện thoại cho Kỳ Tư Diệu: “Đi làm cho tôi việc này.”

“Được, anh cứ nói.” Kỳ Tư Diệu không chút suy nghĩ liền đáp ứng rồi.

Ai bảo anh từ nhỏ liền đi theo phía sau Phong Thanh Ngạn làm chú lính nhỏ để bảo vệ đâu? Phong Thanh Ngạn -người anh này của anh chỉ đông, anh tuyệt không đi tây, người anh này của anh nói một anh không nói hai, người anh này của anh cảm thấy ánh trăng là hình vuông, vậy nó chính là hình vuông!

Nhưng bên kia Phong Thanh Ngạn không biết nói gì đó, Kỳ Tư Diệu càng nghe lại càng rối rắm, đến cuối cùng thiếu chút nữa tại chỗ nổ mạnh: “Cái gì? Anh! Em đường đường là một đại luật sư, Kỳ đại trạng nổi tiếng cả nước, một giờ thu phí 1000 đô la Mỹ một người, anh lại có thể bảo em đi làm cái này?”

“Không đi mà nói, năm nay tất cả pháp vụ hợp tác của Phong thị tôi sẽ không tìm công ty luật của cậu.” Ý tứ đã biểu đạt thật sự rõ ràng, cho nên người anh này của anh vừa nói xong liền quả quyết mà cúp điện thoại.

Kỳ Tư Diệu: “……”

Anh yên lặng mà siết chặt điện thoại, bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua Hạ Tiểu Nịnh còn ở tầng một này hay đã đi xa, vẻ mặt bất đắc dĩ mà bi tráng mà bám theo đến đó.

……

Trải qua một trận tranh đấu gay gắt vừa nãy cùng Bạch Nhu Gia như vậy, Hạ Tiểu Nịnh đã hoàn toàn không có tâm tư mua quần áo cho mình.

Nhưng mà nơi này có mấy cửa hàng quần áo cho người già thật ra cũng không tồi, cô muốn mua cho ba mẹ vài món quần áo đầu thu có thể mặc, vì thế một người liền như vậy đi dạo xung quanh.

Vừa lúc gặp trung tâm mua sắm làm hoạt động, cho nên người đến cũng không ít, người muôn hình muôn vẻ người cùng cô đan xen mà qua, lực chú ý của cô vẫn luôn ở những cái quần áo trong tủ kính đó, cho nên căn bản không có chú ý tới phía sau có người đang ở lén lút tiếp cận cô.

Hơn nữa, người nọ còn lén lút thò tay vói vào trong túi xách của cô……

……

Mười lăm phút sau.

Hạ Tiểu Nịnh chọn xong hai bộ quần áo của người già, đưa đến quầy thu ngân bên kia thanh toán hóa đơn, lúc muốn trả tiền mới phát hiện không thích hợp —

Ví tiền của cô, chi phiếu, kể cả điện thoại, đều không thấy đâu cả!

Tất cả đồ vật hết thảy không cánh mà bay, toàn bộ trong túi cũng chỉ dư lại tấm thẻ đen Phong Thanh Ngạn đưa cho kia!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play