Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

_____________

Cố Lâm Anh trước mắt khuôn mặt u sầu: “Là chuyện tốt. Nhưng vừa rồi quản gia Phong gia lại gọi điện thoại đến, nói hợp đồng còn chưa có chính thức chấm dứt. Muốn ba con hôm nay đi làm trở lại.”

“Nhưng rõ ràng là Phong Thanh Ngạn tự mình nói bảo chúng ta về sau không cần đi nữa mà!” Hạ Tiểu Nịnh nhíu mày.

Hành động này là gì? Trong chốc lát muốn người ta đi lại trong chốc lát muốn người ta về.

Còn có thể hay không giảng chút đạo lý? Có tiền liền có thể tùy hứng, có thể muốn làm gì thì làm sao?

“Ngày hôm qua ba ba con đã ký hợp đồng với nhà hàng khác rồi. Vậy phải làm sao bây giờ?”

Hạ Tiểu Nịnh suy nghĩ một lúc, “Không cần phải lo lắng. Gọi điện thoại từ chối một chút là được rồi.”

“Việc đâu có đơn giản như con nói?” Hạ Chí Dũng cũng sầu muộn, “Nhà hàng bên kia nói nếu không đến, thì sẽ phải bồi thường một khoản tiền lớn vì vi phạm hợp đồng. Chúng ta lấy đâu ra.”

“Con nói chính là từ chối Phong gia.”

“Vậy cũng không được,” Hạ Chí Dũng liên tục xua tay, “Phong gia tại đế đô là tồn tại dạng gì? Đắc tội Phong gia, chúng ta khả năng đều bị đuổi đi!”

“……Nghiêm trọng như vậy sao?” Hạ Tiểu Nịnh tỏ vẻ hoài nghi.

“Tóm lại, chuyện này rất khó vẹn cả đôi đường. Hiện tại có thể làm như thế nào mới tốt đây……” Hạ Chí Dũng tay nghề rất cao minh, nhưng vẫn bị tình cảnh làm khó.

Gặp loại tình huống này, ông nhất thời cũng hết đường xoay xở.

………

Hai giờ sau.

Bờ biển trang viên.

Phòng trẻ em.

Phong Mạn Mạn khuôn mặt nhỏ nhắn ghé vào trên gối đầu, mông nhỏ vểnh lên cao lại càng cao.

Cô bé rõ ràng đã tỉnh, lại chính là không chịu mở mắt.

Hầu gái bên cạnh gấp đến độ không có biện pháp nào, căn bản không dám đối cô bé dùng sức mạnh, chỉ có thể lần nữa khom lưng, giọng nói nhỏ nhẹ mà gọi, “Tiểu tiểu thư……”

Phong Mạn Mạn nắm lấy gối đầu trực tiếp bưng kín đầu mình.

Hầu gái: “……”

Quay đầu, bất lực mà nhìn về phía cạnh cửa Phong Thanh Ngạn vừa mới tới: “Thiếu gia, tôi……”

Phong Thanh Ngạn phất tay, ý bảo cô đi ra ngoài trước.

Trong phòng chỉ còn lại có cha con hai người.

Anh tiến lên chỗ con gái mình trực tiếp ôm cô bé cùng gối đầu, “Con heo lười nhỏ nào đó nếu không thức dậy, coi chừng sẽ bỏ qua bữa sáng ah!”

“Con không ăn! Con chỉ ăn đồ ăn Tiểu Nịnh làm!”

Thanh âm non nớt tức giận từ phía dưới gối đầu buồn buồn truyền đến.

“Ah, vậy sao?” Phong Thanh Ngạn cực kỳ kiên nhẫn, “Nếu con hiện tại rửa mặt mà nói, khả năng còn kịp ăn bánh mì Hạ Tiểu Nịnh vừa mới nướng chín ~~~~~”

“……” Phong Mạn mạn sững sờ, sau đó kịp phản ứng lại, hưng phấn thét chói tai, “A a a a, tiểu Nịnh đã trở về!!”

Nhanh như chớp mà từ trên người ba ba bò xuống dưới, cô bé nhanh chóng vọt vào toilet, ngoan ngoãn mà đánh răng, sau đó lại để cho hầu gái chải tóc cho mình, thay quần áo, đi giày……

Động tác vừa nhanh lại vừa lưu loát, một giây cũng không chịu chậm trễ.

Phong Thanh Ngạn thấy vậy liên tục nhíu mày.

Hai tiểu gia hỏa này anh vẫn là luôn mang theo bên người mình, bọn nó chỉ cần nhúc nhích lông mày, anh cũng biết bọn nó muốn làm cái gì.

Con bé này, đối với Hạ Tiểu Nịnh thật sự có chút quá mức nhiệt tình, ngay cả trước kia mang nó cho bà bảo mẫu, Phong Mạn Mạn đều không có nhớ thương qua như thế.

Chẳng lẽ tiểu đầu bếp kia đối tiểu nha đầu nhà mình sử dụng cái gì mà mê hồn thuật?

Phong Mạn Mạn chuẩn bị xong đi ra, giống như một trận gió lốc nhỏ từ bên cạnh chân Phong Thanh Ngạn xẹt qua, “Ba ba buổi sáng tốt lành, ba ba con đi ăn bữa sáng đây, bye bye ba ba!”

“Đợi đã……”

Thân ảnh nho nhỏ ở cửa nhanh chóng biến mất, nhanh đến mức anh nói cũng còn chưa nói xong.

Phong Thanh Ngạn: “……”

Hôm nay không có được cái hôn chào buổi sáng của con gái, anh cảm giác có chút vắng vẻ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play