Hạ Tiểu Nịnh ở ngoài cửa chờ một lúc mới xuống tầng.

Hóa ra Diệp Anh cùng Mộ Đình Tiêu thật sự ở bên nhau. Tin tức này như là có lực đánh vào, làm cho đáy lòng cô cũng vì Diệp Anh mà vui vẻ.

Dù sao Mộ Đình Tiêu tuy là nhân vật của công chúng, nhưng nhân phẩm vẫn rất thật, rất bảo đảm, anh nếu là thật lòng thích Diệp Anh, đó chính là phúc khí của Diệp Anh rồi.

Cô vừa nghĩ những thứ này có không vừa đi ra cửa đơn tầng một.

Đi ra khỏi tiểu khu mới vừa đến ven đường, liền thấy được chiếc xe Land Rover màu đen mình lúc trước ngồi qua một lần ngừng ở nơi đó.

Mà chủ nhân của nó giờ phút này đã xuống xe, dựa nghiêng ở bên cạnh cửa xe, mặc một bộ màu đen từ áo thun Polo cho tới quần, đĩnh bạt tuấn lãng, giơ tay nhấc chân tầm đó quả thực có thể soái ra phía chân trời.

Người đi đường qua lại không biết có bao nhiêu bị hấp dẫn, còn có người bởi vậy đụng phải trạm xe buýt bên cạnh gây ra chê cười.

Nhưng ánh mắt anh lại chuẩn xác không có lầm mà xuyên thấu những đám người đó, dừng ở trên người Hạ Tiểu Nịnh, “Nhanh đến đây.”

“…… Sao anh lại đến đây?” Cô nhanh chóng chạy đến, nhìn trái nhìn phải, “Tài xế đâu?”

“Không có tài xế.” Phong Thanh Ngạn đưa cô đến một bên khác, mở cửa ghế phụ tay lái ra nhét cô vào.

Land Rover có chút cao, cô nhất thời không thể bước lên được, anh vừa đúng lúc mà đưa tay trên mông cô nhẹ nhàng nâng, đặt cô trên chỗ ngồi.

Hạ Tiểu Nịnh: “……”

Mặt, náo loạn cái đỏ bừng.

Nhưng anh lại giống như là cái gì cũng chưa xảy ra, vẻ mặt lạnh nhạt tùy ý mà đi trở về chỗ bên kia của mình.

Lên xe, khởi động, xuất phát, liền mạch lưu loát.

Hạ Tiểu Nịnh liếc mắt nhìn tay phải anh một cái, đốt ngón tay thon dài, cánh tay đầy cơ bắp, thoạt nhìn như vậy mà có lực mà rắn chắc, vừa rồi chính là cái tay kia nâng mình……

Cái mông đến bây giờ cảm giác cũng còn có chút lửa nóng, cô duỗi tay, chỉnh điều hòa đến mức lớn nhất.

“Nóng?” Anh hỏi.

“Có chút. Anh làm sao lại đến đây?”

“Đón đưa bạn gái anh đi làm, cái này rất kỳ quái?” Anh bình thản ung dung.

“……”

Mẹ kiếp vì cái gì sáng sớm hôm nay quanh quẩn ở bên tai từ ngữ không phải bạn gái thì chính là bạn trai? Có cần huyền huyễn như vậy hay không!

Hạ Tiểu Nịnh nhìn thoáng qua thời gian, “Kỳ thật anh đi làm bận rộn như vậy, nghe Tề Hàng nói anh một phút đồng hồ có thể kiếm 3 vạn tệ! Thời gian quý giá, vẫn là không cần lãng phí lên loại chuyện đón đưa tôi đâu? Dù sao chúng ta chẳng qua chỉ là giả.”

Phía trước là đèn tín hiệu giao thông. Phong Thanh Ngạn một chân phanh lại dẫm xuống, “Nuôi binh nghìn ngày dùng trong một giờ, nếu ngày thường không luyện tập tốt, thời khắc mấu chốt chúng ta không có ăn ý chẳng phải là sẽ lộ tẩy?”

“……”

Đạo lý rất hay, cô lại không phản bác được.

“Tối hôm qua, nhớ anh sao?” Anh lại hỏi.

“……”

Được rồi, tạm thời đây đang là diễn tập thực chiến.

Hạ Tiểu Nịnh rất thành thật mà lắc đầu, “Không có.”

Phong Thanh Ngạn sắc mặt có chút khó coi.

“Nhưng mà mơ thấy anh rồi.”

“……” Trên mặt anh chuyển biến, “Mơ thấy gì về anh vậy?”

“Mơ thấy anh không lưu tình chút nào mà đả kích tôi, chửi rủa tôi, chỉnh chết tôi……”

“……”

Mặt vừa mới có chút trời quang trăng sáng lại bắt đầu đen kịt.

“Xem ra hình tượng anh ở trong lòng em, còn rất đáng sợ?” Đèn đỏ đổi xanh, anh vừa lái xe đi, vừa giống như lơ đãng hỏi.

Đây là đề tài toi mạng! Hạ Tiểu Nịnh trong đầu lập tức lôi ra cảnh báo, cô mím môi, “Không không, anh cao lớn như núi, cao quý như thần, phật quang chiếu độ hóa nhân gian, làm sao đáng sợ được chứ?”

“……”

Phong Thanh Ngạn huyệt Thái Dương đột nhiên nhảy dựng, cảm giác mình sớm hay muộn cũng bị cô gái này làm cho tức chết! Anh dứt khoát không hề tiếp tục cái đề tài cực kỳ bi thảm này, trực tiếp rẽ xe ngang sang bên cạnh đường, dừng lại, “Xuống dưới.”

“Làm gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play