Hạ Tiểu Nịnh im lặng, nhưng bên ngoài tiếng bước chân của Diệp Anh đã càng ngày càng gần.
Cô cắn răng một cái, trước chỉ có thể mặc kệ kẹp tóc, vén lên bức rèm liền đi ra ngoài, “Anh Anh, tớ ở chỗ này!”
Diệp Anh quay mặt đã thấy cô, “Tiểu Nịnh? Tóc của cậu làm sao vậy?”
Cô bỏ ra thời gian lâu như vậy biện tóc, lại có thể nói tản liền tản! Nhưng mà giờ phút này ngọn tóc hơi cong rũ xuống trên vai, lại có vài phần nghịch ngợm cùng với chút gợi cảm, so với bản gốc còn đẹp hơn……
Nhưng cái này không trọng điểm, trọng điểm là rốt cuộc ai không tôn trọng thành quả lao động của Diệp Anh cô như vậy!
Hạ Tiểu Nịnh vội vàng giữ chặt cô không cho cô nhìn thấy người phía sau bức rèm: “Ở chỗ này điều hòa mở có chút lạnh, tớ buông tóc xuống để giữ ấm……”
“……”
……
Sau bức rèm.
Phong Thanh Ngạn một tay cầm chén đĩa, còn duy trì tư thế đứng vừa rồi chưa di chuyển.
Đầu ngón tay, dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm tốt đẹp khi lướt qua sợi tóc của cô.
Buông tóc xuống giữ ấm? Cô bé này, ngay cả tìm lý do đều đáng yêu khiến cho người ta ngoài ý muốn như vậy……
Chờ cuộc thi này kết thúc, anh sẽ nhắc nhở cô một chút, lúc trước anh ở trong trang viên đề cập qua, cái kiến nghị kia dọa cô chạy.
Bỏ mặc cô tự do lâu lắm rồi, anh đã mười phần nhớ cuộc sống ở trong trang viên có cô.
Lần này, cho dù cô đáp ứng hay không đáp ứng, anh đều sẽ trói cô lại bên người!
……
Một lát sau, Phong Thanh Ngạn mới từ phía sau bức rèm đi ra, đưa chén đĩa cho Tề Hàng chờ ở bên ngoài.
Mọi người từng người đi về một phía, ở bữa tiệc to như vậy dường như chưa bao giờ từng có qua cái gì cùng xuất hiện.
Không nghĩ tới mỗi người bọn họ từ khi bước vào đây, mỗi tiếng nói, nhất cử nhất động đều đã được ghi lại trong một camera ẩn, sau đó nhanh chóng truyền đến một chiếc điện thoại trên tầng……
……
Bạch Nhu Gia đích thân chủ trì tiệc tối, đủ để chứng minh cô ta đối với hoạt động lần này có bao nhiêu coi trọng.
Khi cô ta từ cầu thang xoắn ốc bước xuống dưới kia, một khắc này liền trở thành nữ thần đại đa số đàn ông dùng ánh mắt truy đuổi.
Đặc biệt là một thân váy đuôi cá bán nude kia, làm cho cô ta thoạt nhìn tựa như nàng công chúa tiên cá vừa mới lên bờ, thông minh, xinh đẹp, gợi cảm với ngây thơ cùng tồn tại.
“Trước kia chỉ biết có đại tiểu thư Bạch gia đoan trang ưu nhã, không nghĩ tới cô con gái này cũng không tồi!”
“Nghe nói mới vừa về nước không bao lâu cũng đã gia nhập công ty Bạch Thị Diễn Nghệ đảm đương chức vị quan trọng, năng lực cũng rất mạnh!”
“Bất kể cô em này có năng lực hay không? Có nhìn đến cặp chân kia không? Tao có thể chơi mười năm!”
“Mày cái đồ sắc phôi này!”
“Ha ha ha, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu ~”
Tốp năm tốp ba đám đàn ông khe khẽ nói nhỏ, tiêu điểm chủ đề tất cả đều là Bạch Nhu Gia, còn có người tiến lên lại gần, muốn tranh thủ một chút đợi chút bữa tiệc mở màn để nhảy cùng cô ta.
Nhưng những người này đều bị cô ta lễ phép cự tuyệt từng người, ở trong ánh mắt mọi người, chỉ thấy Bạch Nhu Gia cười đến đặc biệt lịch sự mà ôn nhu, “Tôi đêm nay có bạn trai rồi.”
“À?”
Mấy người đàn ông vây quanh ở bên người cô ta, ong bướm nhao nhao mà ôm ngực, lộ ra biểu lộ khoa trương tan nát cõi lòng đầy đất, lại không có một chút thật lòng nào.
“Vậy bạn trai Bạch tiểu thư ở đâu? Có thể gọi đến cho chúng tôi quen biết một chút không?”
“Đợi chút nữa các anh sẽ biết.” Bạch Nhu Gia ra vẻ thần bí mà cười, giơ ly champagne trong tay lên, “Cheers!”
“Chị Nhu Gia!”
Tiêu Văn từ chỗ xa chạy tới, dán đầu nói nhỏ với cô ta.
“Xin lỗi các vị, tôi có chút việc phải đi xử lý, tạm thời xin lỗi không tiếp được một chút, chờ lát nữa gặp.”
Bạch Nhu Gia hơi hơi gật đầu, buông ly xuống, cùng Tiêu Văn đi đến trong một góc không có người.
(bão.8)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT