Dịch: Sâu

___________

Cũng may cảm xúc cô bé nhanh tới cũng nhanh đi, một lát sau, Phong Mạn Mạn dần dần rơi vào giấc ngủ rồi.

Ban đêm dưới ánh đèn, Phong Thanh Ngạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái tràn đầy vệt nước mắt, muốn đứng dậy vắt một chiếc khăn tới lau cho cô bé một chút.

Nhưng vừa mới khẽ động, tay đã bị Mạn Mạn nắm chặt lấy, làm như nói mớ mà thì thào lên tiếng, “Ba ba, nếu như ba đang muốn tìm mẹ mới cho con, có thể tìm Tiểu Nịnh được hay không, con không thích người khác……”

Nói xong, không đợi câu trả lời, bàn tay mũm mĩm cứ như vậy mềm nhũn, sau đó hoàn toàn ngủ.

Phong Thanh Ngạn sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mắt nhỏ giống như quả táo của con gái mình, nhưng khoảnh khắc này, lòng đã tràn đầy ấm áp.

Thì ra con bé thích cô ấy như vậy, thích đến…… Đều giống anh thích rất nhiều……

……

Hôm sau.

Hạ Tiểu Nịnh tối hôm qua thức quá lâu, buổi sáng hôm sau lúc tỉnh dậy đã hơn 10 giờ.

Thấy mình ngủ ở trên giường gấp, vẻ mặt bối rối, “Mình làm sao lại ngủ trên giường này vậy nhỉ?”

“Chị là, ô, ba ba em…… Cái kia……” Phong Mạn Mạn đang ngồi ở trên giường, trong miệng chất đầy bánh đậu đỏ quản gia mang đến, lại muốn trả lời vấn đề của cô, trong lúc nhất thời miệng nói không được rõ.

Hạ Tiểu Nịnh lại thấy kinh hồn bạt vía, nhanh chóng đứng dậy đi qua rót cốc nước đưa đến bên môi cô bé, “Lúc đang ăn không nên nói chuyện.”

Phong Mạn Mạn hai tay nâng cốc nước, cái miệng nhỏ ngoan ngoãn mà uống vào.

Hạ Tiểu Nịnh theo bản năng liếc mắt nhìn quanh bốn phía một cái.

Lão Cao giống như con giun đũa đã thành tinh trong bụng, lập tức tiến lên, “Thiếu gia đã đi làm, hôm nay có một hợp đồng vô cùng quan trọng phải ký kết.”

“……Cháu không có tìm anh ta,” Hạ Tiểu Nịnh thu lại tầm mắt, “Cháu chỉ là tùy tiện nhìn xem chút mà thôi.”

“Ừ ừ,” lão Cao vô cùng phối hợp gật đầu, “Bữa sáng tôi cũng đã cho người làm chuẩn bị, cô ăn cháo thì ở ngay tại đó.”

Ông vừa chỉ vào hộp giữ nhiệt tinh xảo đặt ở đầu giường, vừa ở trong lòng ấp ủ ý định muốn nói như thế nào mà không để lại dấu vết cho Hạ Tiểu Nịnh biết sáng nay thiếu gia phân phó chuẩn bị bữa sáng này, mặt mày lúc đó mang theo dịu dàng hiếm thấy.

“Được rồi, cảm ơn.” Hạ Tiểu Nịnh đứng lên, “Cháu đi rửa mặt đây, sau đó mới ra ăn cơm.”

“Đợi đã, bữa sáng này——” lão Cao không kịp nghĩ ra, chỉ có thể trực tiếp thô bạo nói ra, “Là thiếu gia bảo chúng tôi chuẩn bị cho cô! Cậu ấy còn dặn dò không thể thêm đậu phộng vào!”

Vừa mới tỉnh ngủ, Hạ Tiểu Nịnh trong đầu không có thay đổi nhiều như vậy, nghe vậy chỉ máy móc gật gật đầu, “Ah……Tốt lắm, thay cháu cảm ơn anh ta. Ông chủ cũ này trước quả nhiên vẫn là người rất tốt.”

Nói xong cô liền đẩy cửa toilet ra, đi vào.

Lão Cao đứng ở tại chỗ trong gió hỗn độn, trong lòng nước mắt đồng tình cúi người tuôn một đống ——

Dùng hiệu suất công việc của thiếu gia mà nói, dự án hợp tác lớn thành công khả năng cũng chỉ là vấn đề sớm hay chiều mà thôi.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chính là, mãi cho đến bây giờ, cậu ấy ở trong lòng Hạ Tiểu Nịnh vẫn chỉ là ông chủ, hơn nữa còn là tiền nhiệm, thật là đáng thương……

……

Hạ Tiểu Nịnh cùng Phong Mạn Mạn ăn xong bữa sáng, bác sĩ liền tới phòng kiểm tra, nói quan sát thêm một chút, cơ bản đến buổi chiều có thể xuất viện.

Cô bé trong chốc lát muốn ăn bánh vó ngựa bánh, trong chốc lát muốn uống trà sữa, làm lão Cao khó xử quá sức, không phải bởi vì ngại phiền khó mua, mà là bởi vì không dám cho cô bé ăn.

Cuối cùng thật sự gánh không được, ông chỉ có thể mượn danh nghĩa trở về trang viên mà đi dạo trên đường mua chút đồ ăn vặt cho tiểu tiểu thư.

Đã đến buổi chiều, bác sĩ đem giấy xuất viện cho y tá đưa tới đây, Hạ Tiểu Nịnh liền bắt đầu thu dọn các thứ, chuẩn bị đưa Phong Mạn Mạn trở về.

Phía sau cửa bỗng nhiên mở một chút, cô tưởng là lão Cao, “Đến vừa đúng lúc, cháu không biết lái xe, phải làm phiền bác Cao rồi.”

“Hạ tiểu thư không biết lái xe? Vừa vặn, tôi sẽ lái.” Giọng nói của Bạch Nhu Gia từ phía sau truyền đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play