Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

___________

Dường như sợ anh không đồng ý, bàn tay nhỏ bé của Hạ Tiểu Nịnh nắm càng chặt hơn, giữ chặt lấy ống tay áo sơ mi anh không buông ra, khớp xương mu bàn tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng.

“Được.” Phong Thanh Ngạn không chút do dự, bàn tay phải lật lại, giữ lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô.

Sau đó quay đầu lại, đặt hai mắt của mình vào trên vị trí mắt mèo, tròng đen được quét qua, cánh cửa tự động mở ra.

Hạ Tiểu Nịnh: “……”

Không phải nói 24 giờ sau mới có thể mở cửa sao? Cái kẻ lừa đảo này!

Nhưng mà bây giờ căn bản không phải là truy cứu những thứ này, hai người vội vàng xuống tầng.

May mắn tài xế vẫn còn chờ ở đó.

Bọn họ lại vội vàng lên xe, đi đến bệnh viện, lúc đó cô cũng không có chú ý tới tay mình còn bị anh nắm thật chặt suốt quãng đường đến nhi khoa ở tầng cao nhất.

Lão Cao vẫn còn đang mặc áo ngủ cùng với Phong Tu Viễn chờ ở bên ngoài phòng kiểm tra, hình dáng một già một trẻ thoạt nhìn linh đinh đến làm cho người ta cay hốc mắt lên.

Phong Thanh Ngạn mang theo Hạ Tiểu Nịnh bước đến, “Bây giờ thế nào rồi?”

“Bác sĩ vẫn còn ở bên trong làm kiểm tra, không cho phép chúng tôi đi vào.” Lão Cao lo lắng sốt ruột, “Tiểu tiểu thư tan học về nhà chỉ là sốt nhẹ, nói mình có chút choáng váng đầu, sau khi ăn cháo thì uống thuốc hạ sốt rồi đi ngủ. Ai ngờ đến bây giờ vậy mà lại đến 40 độ, thuốc hạ sốt một chút tác dụng cũng đều không có ……”

“Tôi biết rồi.” Phong Thanh Ngạn bình tĩnh lên tiếng, “Trước xem bác sĩ nói như thế nào.”

Nhưng bàn tay cầm chặt Hạ Tiểu Nịnh, lại bởi vì lời nói của lão Cao mà siết chặt.

Cô cũng im lặng mà nhìn cửa phòng kiểm tra, hy vọng giây tiếp theo bác sĩ có thể mở cửa ra, nói cho bọn họ Mạn Mạn đã không có việc gì.

Thời gian tí tách mà qua đi, mỗi một giây, trong lòng mọi người có thêm một phần dày vò.

“Ba ba……” Phong Tu Viễn ngửa đầu lên, “Mạn Mạn sẽ hạ sốt, đúng không?”

“Sẽ.” Phong Thanh Ngạn đưa tay ra muốn sờ đầu con trai mình thể hiện sự an ủi, nhưng khi phát hiện tay trái mình còn quấn băng gạc, lại thôi.

Cậu bé cũng đã nhìn thấy được, lập tức càng thêm lo lắng, “Ba ba, tay của ba làm sao vậy?”

Giọng cậu run rẩy, nghe được làm cho lòng người như bị nắm một cái. Hạ Tiểu Nịnh không kịp nghĩ nhiều, trấn an buột miệng nói ra, “Không có việc gì, không có việc gì, ba em muốn cắt mắt hai mí, cắt nhầm chỗ……”

Vừa vặn vừa nãy trong thang máy có cái quảng cáo hai mí.

“……” Hai cha con mỗi người động loạt mà quay đầu nhìn cô, biểu lộ cô xem người khác là đồ ngốc sao.

Phong Tu Viễn cười lạnh, “Ba ba của em vốn dĩ chính là mắt hai mí, mắt của chị mới lớn lên ở trên tay ấy.”

Nói xong lại phát hiện tay phải của ba cậu đang nắm lấy tay của Hạ Tiểu Nịnh, bởi vậy càng thêm khó chịu, cố tình mà đứng ở giữa bọn họ, chắn Hạ Tiểu Nịnh, lại kéo tay trái ba cậu, “Đây rốt cuộc là làm sao vậy? Ba ba, ba bị thương không nói cho con, con sẽ đau lòng!”

“Hôm nay lúc cầm dao rọc giấy không cẩn thận cắt trúng.” Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt giải thích.

“Vậy sao?” Phong Tu Viễn tin mới là lạ, nhanh chóng tháo miếng băng gạc đặc biệt xấu xí kia, sau đó…… im lặng mà dừng lại.

Miệng vết thương này…… Nếu chậm một chút nữa băng bó có lẽ sẽ không khỏi hẳn đâu!

Không cần nghĩ, cũng biết nhất định liên quan đến Hạ Tiểu Nịnh!

Phong Thanh Ngạn thu tay lại, yên tĩnh mà quấn băng gạc trở về lần nữa, “Con đứng ở chỗ ban đầu đợi đi.”

“Ah,” Phong Tu Viễn tâm bất cam, tình bất nguyện mà lên tiếng, đối với Hạ Tiểu Nịnh phóng ra ánh mắt cảnh cáo.

Cô lại căn bản không có chú ý đến cậu, toàn tâm toàn ý chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng kiểm tra.

Tức giận đến Phong Tu Viễn đang muốn nắm tóc, bác sĩ liền ra tới: “Phong thiếu, kết quả kiểm tra của tiểu tiểu thư kiểm tra kết quả đã có, xin mời vào nói chuyện.”

___________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play