Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

____________

Hóa ra cách vách mới là trường quay thật sự, bọn họ bên này nhiều nhất chỉ là phòng để làm việc mà thôi!

Bên kia có người xem, có vỗ tay, có hoa tươi, có giám khảo!

Hơn nữa chỉ để các tác phẩm với số thứ tự được đánh lên đi qua, mà không cho người dự thi qua để bảo đảm thi đấu tuyệt đối công bằng.

Không thể không nói, chơi mánh khoé này Bạch Nhu Gia là một cao thủ.

Cánh cửa cách âm ở giữa được đóng lại, rốt cuộc cũng không thể nghe thấy một chút âm thanh nào, ngay cả người dẫn chương trình giới thiệu vị giám khảo kế tiếp là những ai, cũng không tài nào biết được.

Tác phẩm của mọi người đều đã đưa qua, không khí bên này ngược lại đã trở nên thoải mái hơn một ít, có mấy người tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm với nhau.

Trong đó nói lớn tiếng nhất là một người tên là Tưởng Như Nam, là con gái lớn Tưởng gia ở đế đô, trưởng nữ đầu bếp Tưởng gia.

Cô ta mười phần giận dữ, nói giọng rất lớn, “Còn nghĩ rằng cứ như vậy thê thảm mà mở màn, hóa ra là vì chơi mánh lới! Lần này ban giám khảo các người biết rõ có người nào không?”

“Không biết.” Bên cạnh một thí sinh nam nhã nhặn đẩy mắt kính.

“Cũng không để cho ba mẹ anh giúp hỏi thăm chút sao?” Tưởng Như Nam trêu ghẹo anh ta, “Bọn họ chẳng phải là nhân vật dậm chân một cái đế đô đều rung sao! Huống chi anh Hứa An Nhiễm chính là du học nước Pháp trở về, rất có khả năng đoạt giải quán quân nha!”

Bị cô ta nói to như vậy, tất cả mọi người đều hướng về phía bên này nhìn xem tiểu công tử Hứa gia.

Hứa An Nhiễm bối rối, mặt đỏ bừng bừng, nhanh chóng xua tay bảo cô ta không nên nói nữa, anh thầm nghĩ ít xuất hiện tham gia thi đấu.

Bên này trêu ghẹo vừa mới kết thúc, chợt nghe được có người đến đây kêu to, “Ban giám khảo chấm điểm xong rồi, các thí sinh lập tức lên sân khấu, mọi người mau chuẩn bị!”

Tiêu Văn tới đây, để cho bọn họ xếp thành hàng chờ ở phía sau cửa.

Chờ người dẫn chương trình bên kia vừa báo số, lập tức liền thúc giục bọn họ đi lên sân khấu phía trước.

Từng người từng người một đi lên, dưới sân khấu vẫn là tiếng vỗ tay liên tục, một số khán giả may mắn được những món ăn này vỗ tay đặc biệt có sức.

Đến lượt Hạ Tiểu Nịnh đứng lên trên sân khấu, có chút cúi đầu sau đó đứng thẳng, ánh mắt theo bản năng mà quét qua phía hàng ghế ban giám khảo bên kia, lập tức cứng lại rồi.

Năm người trong ban giám khảo có Mộ Đình Tiêu, cái này cô là sớm đã biết rõ đấy, nhưng người bên cạnh anh lại là chuyện gì xảy ra?

Hơn mười ngày không nhìn thấy Phong Thanh Ngạn, mặc một bộ âu phục màu đen, tuấn lãng vô song lại ưu nhã sang trọng mà ngồi ở chỗ kia, ánh mắt thẳng tắp về phía cô, nhìn đến trái tim cô không hiểu sao run lên.

Làm thế nào một người bận rộn như anh ấy sẽ đến loại chương trình có tính chất giải trí như thế này làm giám khảo? Đây cũng quá kỳ quái rồi!

Còn đang nghi hoặc, liền thấy được ngồi ở hàng ghế kia, lại cách Phong Thanh Ngạn gần nhất Bạch Nhu Gia.

Cô ta mặc một chiếc váy nhỏ màu đen, không tính là rất long trọng, lại không hiểu sao làm người ta cảm thấy…… Rất xứng đôi.

Hai người ăn mặc giống như là trang phục tình nhân được chuẩn bị kĩ lưỡng, vô cùng phối hợp ăn ý.

Cô tức khắc hiểu được nguyên nhân anh tới tham gia, trong lòng không hiểu sao bỗng nhiên sinh ra một cổ cảm giác bất tài vô lực, trong một giây nào đó muốn xoay người rời đi.

Nhưng trong lòng đến cùng nhớ đến sự kỳ vọng của ba, lại chỉ có thể nhanh chóng cúi đầu, che lại một lát thất vọng của mình, không muốn bị camera chụp lại được cái gì.

Chính ngay tại lúc rũ mắt này, cô bỏ lỡ Phong Thanh Ngạn trong im lặng làm khẩu hình với cô —— Cố gắng lên.

Tưởng Như Nam từ phía sau đi lên, “Hạ Tiểu Nịnh? Cô đừng đứng ở đây nữa, ngược lại là đi lên phía trước đi!”

“Ah, được.” Cô nhanh chóng thu thập tốt cảm xúc nhỏ bé trong lòng của mình, theo đội đi lên phía trước, đi đến vị trí chính giữa sân khấu.

____________

(Bão1)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play