Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

___________(Bão7/7)_________

Thằng bé này là biết rõ cái gì sao?

Thiên thạch giữ trong lòng bàn tay bỗng nhiên trở nên vô cùng nóng hổi, cô mở to miệng, nhất thời cũng không biết nên nói hay hỏi chút gì đó.

Phong Tu Viễn thanh âm như cũ rất ổn định: “Em nói đến đây thôi, chị tự giải quyết cho tốt.”

Nói xong, cậu còn nhẹ nhàng cúi chào cô, sau đó mới rời khỏi căn phòng nhỏ của cô.

Hạ Tiểu Nịnh lần thứ hai ngây người tại chỗ, tự hỏi chưa bao giờ từng có ý nghĩ gì không an phận, không biết mình nên tự giải quyết ở chỗ nào cho tốt.

Nhưng lúc trước Phong Thanh Ngạn vừa rời đi, lúc sau cậu bé lại lặng lẽ chui ra, cha con hai người, một người là con sư tử lớn, một người là con báo nhỏ, ai cũng không dễ chọc.

Cô rất là đau đầu mà xoa xoa trán, nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ chỉ có một cái con đường có thể đi —— chạy!

Không chạy chẳng lẽ ở lại nghiền nát con tim bé bỏng của cô sao? Bọn họ chính là cha con ruột, cô mới không cần làm pháo hôi!

Nghĩ thông suốt điểm này, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, thu dọn xong một số đồ vụn vặt của mình, đến nỗi quần áo gì đó quá dễ làm người khác chú ý, cái nào có thể không mang theo thì không mang theo.

Hít sâu, buộc mình bình tĩnh lại, sau đó đi vào phòng bếp.

Bình thường mà chuẩn bị bữa tối, làm tốt công việc của mình, ngay cả sau khi ăn cơm Phong Mạn Mạn muốn cô làm bài tập cùng mình, Hạ Tiểu Nịnh cũng không có từ chối.

Làm xong bài tập, cô dỗ cô bé ngủ, nhận nụ hôn chúc ngủ ngon của cô bé, rồi mới xuống tầng ——

Ba giờ sau, Hạ Tiểu Nịnh mượn cảnh ban đêm bao la, rộng lớn từ trang viên thành công chạy ra ngoài trang viên, về đến nhà đối với ba mẹ nói Phong gia cho nghỉ.

Hai vợ chồng già không có nghĩ nhiều, càng không có hỏi nhiều.

Hạ Tiểu Nịnh trở lại trên giường trong phòng của mình, đã đến 3 giờ sáng vẫn không buồn ngủ chút nào, ngoài cửa sổ bỗng nhiên nổi lên cơn giông, nước mưa theo cửa kính uốn lượn trôi xuống, từng giọt cuối cùng hội tụ cùng nhau.

Cắt thì không đứt, gỡ còn rối hơn.

Không biết buổi sáng ngày mai người trong trang viên phát hiện không thấy mình sẽ như thế nào?

Phong Thanh Ngạn có thể…… nổi trận lôi đình hay không?

Cô nhụt chí mà vùi đầu vào dưới gối, giống như đà điểu đem bản thân mình giấu đi.

Được rồi, chuyện ngày mai, ngày mai lại nói……

……

Hôm sau.

Phong Thanh Ngạn chạy bộ buổi sáng trở về, liền thấy quản gia đứng ở phía dưới hiên nhà chờ mình, cái mặt già nhăn như mướp đắng, “Thiếu gia, Hạ Tiểu Nịnh không thấy đâu cả.”

Không thấy? Trán Phong Thanh Ngạn nhíu một cái, lập tức đi vào trong, giọng nói bình tĩnh, “Lập tức xem camera giám sát, tìm bảo an trang viên báo lỗ hổng, báo cảnh sát chưa?”

“…… Không có.”

“Vì cái gì không báo?” Phong Thanh Ngạn bước chân dừng lại, sắc mặt nghiêm túc.

“Trong phòng cô ấy rất sạch sẽ, tôi xem camera theo dõi, là chính mình cô ấy đi ra ngoài. Cũng đã gọi điện thoại cho lão Hạ, ông ấy nói con gái đang ở nhà, chỉ nói chúng ta ở đây cho nghỉ……”

……” Phong Thanh Ngạn ước chừng sửng sốt ba giây, mới hiểu được cô gái kia là tự mình chạy về!

Anh tối hôm qua đắc chí hài lòng, cho rằng cô sẽ đồng ý yêu cầu, bản thân mình nắm chắc thắng lợi, tại lúc này lập tức chuyển hóa thành tràn đầy cảm giác bất lực.

Lại sao lại…… không nghe lời như vậy?

Xem ra đét mông là hoàn toàn không thể làm cô nhớ lâu, anh có lẽ là nên dùng một chút phương thức trưởng thành giữa nam và nữ làm cho cô biết rõ, mình tuyệt đối không nói giỡn với cô!

“Thông báo tài xế chuẩn bị xe, tôi muốn đi đến nhà bọn họ.”

“A?”

“Còn muốn tôi nói lần thứ hai?”

“…… Vâng vâng!” Lão Cao lập tức xuống dưới chuẩn bị.

Phong Thanh Ngạn bước chân dài ra, thẳng tắp mà đi lên tầng.

Nếu cô muốn chạy trốn, vậy anh đã khiến cho cô biết, trong thiên hạ này, người mà Phong Thanh Ngạn anh nhìn trúng, căn bản không chỗ nào có thể trốn!

……

________________(hết đợt bão)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play