Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

_____________

Anh ấy an toàn về đến nhà rồi sao? Hạ Tiểu Nịnh nghĩ hỏi chuyện này trước mặt nhiều người như vậy thì không tốt, vì thế đứng lên, nhìn vào trong phòng bếp.

“Thiếu gia, tôi ăn no rồi, anh dùng từ từ.”

Cô ném xuống những lời này, nhanh chóng mà chạy ra.

Phong Thanh Ngạn hơi rũ mắt, ánh mắt ý vị thâm trường mà xẹt qua bóng lưng nhỏ vội vã nói rời đi kia.

Lén lút nghe điện thoại, muốn cũng biết là ai gọi tới.

Hạ Tiểu Nịnh chạy vào trong phòng bếp, đóng cửa lại mới nhấn nghe điện thoại, “Tiêu gia.”

“Cô đi ra có an toàn không?” Mộ Đình Tiêu hỏi thẳng vào vấn đề.

“Đã ra. Mọi thứ đều thuận lợi.”

Cô bỏ qua đoạn bị kẹt ở cửa sổ kia không đề cập đến.

“Buổi trưa thật sự xin lỗi. Buổi tối tôi ở phim trường, muốn ăn Tiramisu cô làm, có thể chứ?”

“Buổi tối? Khi nào?” Cô không biết mình còn có thể xin nghỉ phép hay không.

“9 giờ.”

“Vậy thì không thành vấn đề.”

Sau giờ ăn tối, cô liền tương đối tự do hơn nhiều.

“Được, tôi gửi địa chỉ cho cô, chúng ta gặp ở phim trường.”

Mộ Đình Tiêu cúp điện thoại, khóe mắt với đuôi lông mày như trước vẫn còn ý cười ấm áp, khiến cho trợ lý mới số 3 xem đến choáng váng, “Tiêu gia, vui vẻ như vậy, là có chuyện tốt gì sao?”

“Không có gì.” Mộ Đình Tiêu thu hồi điện thoại, trong mắt ý cười trở nên nhạt dần, “Chuẩn bị quay đi.”

“Vâng.”

……

Nghe điện thoại xong, Hạ Tiểu Nịnh tính toán một chút thời gian công việc đêm nay, sau đó đi đến nhà ăn.

Ngoài ý muốn phát hiện Phong Thanh Ngạn vẫn còn ở đó, mà trước mặt anh đồ ăn trên đĩa đều đã hết sạch rồi.

Cô mấp máy môi, giả vờ như không thấy anh mà đi qua bên cạnh.

“Đợi đã.” Phong Thanh Ngạn sắc mặt trầm lạnh, “Đêm nay tôi hẹn khách tới ăn cơm, chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút. 8 giờ bắt đầu ăn.”

Đêm nay?

Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, “Cái kia, có thể bắt đầu ăn sớm hơn một chút không? 7 giờ thì thế nào?”

“Không thể.” Phong Thanh Ngạn biểu tình càng thêm đông lạnh, khuôn mặt không vui.

“Vậy 7 giờ rưỡi thì sao?”

Cô thử cùng anh thương lượng.

Dù sao đã đáp ứng chuyện Mộ Đình Tiêu rồi, không thể lại đổi ý.

“Là cô trả tiền lương cho tôi sao?” Phong Thanh Ngạn hơi thở cao lạnh.

“……” Hạ Tiểu Nịnh siết chặt nắm tay, “Vậy 8 giờ tôi sẽ chuẩn bị tốt tất cả các món ăn tối.”

“Ah, đã quên nói cho cô biết,” Phong Thanh Ngạn ném giấy ăn xuống, “Đêm nay vị khách này rất quan trọng. Cho nên lúc dùng bữa tối, cô cũng phải ở bên cạnh, để có thể thỏa mãn các nhu cầu về khẩu vị của khách.”

“……” Hạ Tiểu Nịnh rốt cuộc xác định anh đây là đang làm khó mình, nóng tính lập tức liền nhảy lên tận ót, “Còn chưa có gặp qua nhà nào đối với đầu bếp có loại yêu cầu này! Tôi không chấp nhận! 8 giờ bắt đầu nấu ăn, dọn xong đồ ăn, tôi còn có việc riêng muốn làm! Thứ cho không phụng bồi!”

Nói xong, cô trực tiếp đi ngang qua anh, căn bản không để ý tới sắc mặt anh hiện tại có bao nhiêu khó coi.

Dựa vào cái gì đối với cô đưa ra loại yêu cầu này? Quả thực là đang hạn chế cuộc sống tự do của cô!

Cô cũng lại không phải nô lệ của anh, ăn cơm còn phải ở cùng!

Quá phận!

Phong Thanh Ngạn đứng nguyên tại chỗ, trong mắt dần dần mà thấm ra một cổ hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi……

“…… Thiếu gia……” Lão Cao ở bên cạnh nhìn đám mây đen trên đầu Phong Thanh Ngạn không di chuyển, chỉ có thể đánh bạo mà tiến lên, thật cẩn thận hỏi thăm, “Đêm nay cần tôi về nhà cũ mượn một ít người tới đây hỗ trợ một tay không?”

“Không cần. Để cô ấy một mình chuẩn bị. Mặt khác,” Phong Thanh Ngạn chuyển lời nói, vô cùng cường thế mà ra lệnh, “Từ giờ trở đi, trang viên nhà này chỉ cho vào không cho phép ra. Đặc biệt là đêm nay, ngay cả khi chỉ là một mảnh bồ công anh cũng không cho phép bay ra khỏi cổng lớn! Nếu không tôi chỉ có hỏi mình ông!”

_____________

(Bão_3)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play