Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

Hạ Tiểu Nịnh nghe tiếng mà nghi hoặc nhìn sang, liền thấy Tề Hàng không biết từ góc xuất hiện, đang ở ven đường vẻ mặt sáng lạn mà chào hỏi mình.

“……Xin chào, trợ lý Tề.”

“Cô bây giờ đi chỗ nào? Trang viên ư?” Tề Hàng mặt mũi tràn ngập biểu tình ‘ngẫu nhiên gặp được’ cô, sau đó nhiệt tình, “Nếu không tôi tiễn cô một đoạn đường nha?”

“Không được, chúng tôi đi ăn cơm.” Mộ Đình Tiêu trả lời thay cô.

“Hóa ra Mộ tiên sinh cũng ở đây!”

“Trợ lý Tề ánh mắt cũng thật là tốt, sẽ không phải là vừa rồi ăn nhiều đậu phụ thối quá nên bị hoa mắt chứ?” Mộ Đình Tiêu cười hỏi anh.

Tề Hàng chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu sự châm chọc trong lời nói của anh: “…… Cái kia, đi ăn cơm à? Vừa đúng lúc tôi cũng chưa ăn gì, hai người sẽ không ngại tôi cùng đi ăn chung chứ?”

Nói xong, anh đã chen vào ghế sau xe, ngồi cùng với Hạ Tiểu Nịnh, “Chiếc xe đắt tiền như vậy tôi không lái đâu, Mộ tiên sinh, làm phiền anh rồi.”

Ý để cho đối phương làm tài xế đã vô cùng rõ ràng.

Mộ Đình Tiêu: “……”

Anh mím môi, đi vào ghế trước, đóng cửa, khởi động xe.

“Muốn ăn cái gì?” Nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, anh dịu dàng hỏi Hạ Tiểu Nịnh.

“Tôi biết một nhà hàng mới mở không tồi, chúng ta đến thử xem đi.” Tề Hàng phối hợp nói.

“……” Mộ Đình Tiêu im lặng một giây, “Tôi không phải là đang hỏi anh.”

“Ah……” Tề Hàng ủy khuất mà cúi đầu, một bộ dạng biểu tình ‘tôi sai rồi, là tôi không hiểu chuyện’ đáng thương.

Hạ Tiểu Nịnh ở bên cạnh nhìn thấy có chút không đành lòng, “Không có việc gì, trợ lý Tề nói đi. Nhà hàng kia ở vị trí nào?”

“Hay vẫn là thôi đi. Vừa rồi là tôi không có tự mình hiểu lấy, tôi kỳ thật chỉ là một trợ lý mà thôi, không thể cùng hai người ngồi cùng một xe, cùng nhau ăn cơm. Tôi không xứng.”

“…… Anh nói gì vậy?” Hạ Tiểu Nịnh ngắt lời, “Anh là trợ lý, tôi cũng là đầu bếp đấy! Chúng ta đây đều không xứng, vậy cùng nhau xuống xe là tốt rồi.”

Mộ Đình Tiêu: “……”

Cô gái ngốc này có thể hay không đừng trượng nghĩa như vậy…… Chẳng lẽ nhìn không ra đây chỉ là khổ nhục ế của Tề Hàng sao?

Sợ cô thật sự nửa đường nháo xuống xe, anh chỉ có thể điều chỉnh sách lược, nhẹ nhàng hỏi, “Trợ lý Tề, nhà hàng kia ở chỗ nào?”

Tề Hàng lúc này mới vui sướng mà nói ra địa chỉ.

Mộ Đình Tiêu ngón tay cầm chặt tay lái lập tức căng thẳng.

Cái địa chỉ này thật là chọn được thật tốt quá, cách tập đoàn Phong thị đặc biệt gần.

……

Nửa giờ sau.

Một nhà hàng hải sản nào đó.

Vốn là bữa trưa ấm áp của hai người, lại biến thành ba người ăn, ở giữa có thêm một cái đầu lớn, thấy thế cũng khó coi.

Mộ Đình Tiêu cùng Hạ Tiểu Nịnh ai cũng không có mở miệng nói một lời trước.

Ngược lại là Tề Hàng so với trước nhiệt tình hơn rất nhiều, đem phần cơm chiên hải sản đẩy tới cho Hạ Tiểu Nịnh trước, “Cô ăn trước đi.”

“Được.” Hạ Tiểu Nịnh cũng không khách khí, bởi vì giằng co giữa hai nhà hàng, trên đường lại chậm trễ một lát, cô thật sự rất là đói bụng.

Ba người có ba tâm trạng khác nhau.

Mộ Đình Tiêu bất đắc dĩ, Hạ Tiểu Nịnh thản nhiên, Tề Hàng…… thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Điện thoại ở trong túi rung một chút, hẳn là Boss đại nhân gửi tin nhắn tới hỏi tình hình.

Hạ Tiểu Nịnh đang ngồi ở bên cạnh anh, cho nên Tề Hàng không thể lấy ra, nhưng cũng không có can đảm không để ý tới Phong Thanh Ngạn.

Nghĩ nghĩ, anh mượn cơ hội đứng dậy đi rót nước nhanh chóng đem điện thoại cầm điện thoại ra, mở tính năng trò chuyện video, chờ kết nối với Boss, liền đem nó đặt nó ẩn ở một bên, trên giá rượu vang đỏ, sau đó mới vẻ mặt dường như không có việc gì mà trở lại chỗ ngồi.

Ai ngờ mới vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy Mộ Đình Tiêu ở đối diện bỗng nhiên đưa tay ra.

Ngón tay thon dài như ngọc, dừng ở trên đôi môi đỏ mọng non mềm của Hạ Tiểu Nịnh……

_______________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play