Mộ Đình Tiêu ngược lại là so với cô phản ứng thong dong hơn một ít, ở trong mắt kinh ngạc, anh mỉm cười dịu dàng, “Làm sao lại không thể là tôi?”
“Có thể…… Ba mẹ tôi nói, người đến là đồ đệ Chử lão tiên sinh tự hào a……”
“Tôi chính là vị đồ đệ tự hào kia, đại học tôi là học khoa y tế, không phải khoa diễn xuất.”
“……” Hạ Tiểu Nịnh xấu hổ, lúng túng nắm chặt cái túi, “Cái kia nếu là như thế này, tôi liền đi trước. Không làm chậm trễ thời gian của anh……”
Mộ Đình Tiêu tay mắt lanh lẹ, thoáng một chút đè bả vai cô xuống, “Gấp cái gì? Đến đều đã đến, ngồi một lát đi. Tôi từ nhỏ chính là cô nhi, một nhà sư phụ đối với tôi vô cùng tốt, lời thầy không thể trái, cho nên tôi mới đến nơi này. Còn đang suy nghĩ lát nữa phải thế nào hóa giải bữa cơm xấu hổ với người xa lạ, kết quả người đến là cô, tôi càng yên tâm.”
Anh vừa nói như vậy, Hạ Tiểu Nịnh ngược lại không rời đi nữa.
Bình tĩnh mà xem xét, nhìn thấy đối phương là anh, cô cũng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thậm chí ngay cả khi rời đi, lấy cớ đều không cần thiết, nhiều lắm chính là túi tiền đau một chút, mời ân nhân ăn một bữa ăn lớn, so đối với người xa lạ không biết làm sao thì còn tốt hơn nhiều.
“Cũng tốt, chúng ta gọi món ăn đi……” Cô lại lần nữa ngồi xuống.
Một tầm mắt tinh nhuệ xuyên qua đằng sau cây xanh cách đó không xa, lại rất nhanh thu hồi.
Tề Hàng ngồi ở đằng sau cây xanh, lấy điên thoại ra lén lút chụp một bức ảnh, sau đó gửi qua cho Phong Thanh Ngạn, hơn nữa đính kèm dòng chữ: [ Hai bên bắt đầu tiếp xúc thân thể. ]
……
Trong văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất Phong thị.
Phong Thanh Ngạn sau khi nhận được tin nhắn này, lòng bàn tay nắm lấy điện thoại rồi siết chặt nó.
Ánh mắt, cũng trầm đến lợi hại.
……
Nhà hàng Clark bàn số 8.
Hạ Tiểu Nịnh hỏi một cái lúc trước Diệp Anh cũng rất muốn biết về giới giải trí bát quái, “Cái nữ minh tinh kia rốt cuộc có phải hay không có rất nhiều bạn trai a? Đó có phải là……”
Mộ Đình Tiêu biết rõ chân tướng, lại không thể quá lớn tiếng mà nói rõ, vì thế liền đối với cô ngoắc ngón tay ra hiệu, ý bảo cô áp tai qua đây.
Sau khi đứng dậy, Hạ Tiểu Nịnh cúi người nhẹ nhàng đưa tới.
Mộ Đình Tiêu nói mấy câu ở bên lỗ tai cô.
Đằng sau cây xanh Tề Hàng nhanh chóng chụp hình lại, lại lần nữa đem hình ảnh gửi tới cho Phong Thanh Ngạn ——
[ bắt đầu nói nhỏ…… Nhưng mà cũng có khả năng là đang thổ lộ. Bởi vì sau khi Hạ Tiểu Nịnh nghe xong lỗ tai đều đỏ. ]
Sau khi gõ chữ xong, anh ấn nút gửi đi.
……
Phong Thanh Ngạn ngồi ở sau bàn làm việc của mình, nhìn thấy hình ảnh cùng cùng chữ gửi tới, ánh mắt lập tức cứng lại như mực, đen sẫm nặng nề, khó có thể tan ra.
Anh đem điện thoại ném trở lại trên bàn.
Suy nghĩ vài giây, lại lần nữa cầm lên, gõ mấy chữ ——
[ tùy cô ta! ]
Gõ xong muốn ấn gửi đi, nhưng cuối cùng, lại vẫn là đem mấy chữ này xóa đi, một lần nữa nhập lại, sau đó gửi đi.
……
Nhà hàng.
Tề Hàng nhận được chỉ thị của Boss nhà mình, cả kinh cái cằm đều thiếu chút nữa rơi xuống.
Lại tỉ mỉ mà đem đoạn văn bản kia đọc lại một lần, anh nhanh trả lời qua: [ thiếu gia, ngài xác định sao? ]
Một lát, điện thoại lại rung một chút ——
Phong Thanh Ngạn: [ cần tôi nói lại lần thứ hai? ]
“……”
Được rồi, phong cách cường thế bá đạo này quả nhiên rất chi là Phong Thanh Ngạn.
Với tư cách một người mười tám ban võ nghệ, mọi thứ đều thông kim bài đặc trợ, Tề Hàng chỉ có thể lựa chọn phục tùng.
Anh thở dài, vẫy tay đem quản lý nhà hàng gọi lại đây, sau đó áp vào tai nói phân phó mấy câu.
Quản lý vừa mới bắt đầu còn cúi đầu khom lưng, đằng sau lại càng nghe càng kinh ngạc.
Cuối cùng hoàn toàn mà mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin mà nhìn Tề Hàng, “Trợ lý Tề, anh xác định đây là ý Phong tổng? Anh ấy thật sự muốn chúng ta làm như vậy?”
“Xác định! Mau đi đi!”
_______________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT