Chiều hôm đó, sau khi cơm nước xong xuôi, nhóc Tân lại ngồi tu luyện còn cha mẹ thì đi tưới tiếp số cây còn lại.

Đặng Lâm vì không thể giúp cha mẹ, nên 1 mình đi vòng vòng trên ngọn đồi gần đó tìm xem có dược liệu hay khoáng thạch nào không.

Thang thang hết cả buổi chiều, bất kiếm được 1 gốc phục linh bằng lòng bàn tay dưới 1 gốc thông già lẻ loi trên sườn đồi và số thảo dược tầm thường. Phục linh có tác dụng dưỡng tâm an thần, kết hợp Lục Diệp Thảo và Bạch long thảo (Rễ cỏ tranh) có thể luyện ra Dưỡng Linh dịch. Dưỡng linh dịch giúp tăng hấp thụ linh khí trong quá trình tu luyện lên 0.25 lần. Tuyệt đối là thứ tốt cho tu sĩ cấp thấp nha. Ngoài ra pha với nước uống có thể giúp người bình thường giảm mệt mỏi, sợ hãi,an thần ngủ ngon.

(Được biết Phục linh có nguồn gốc bên Trung Quốc, năm 1977 có phát hiện trên Lâm Đồng ở Việt Nam.

Còn về cỏ Tranh chắc ai cũng biết rồi há)

Đem hết dược liệu vừa kiếm được về. Tranh thủ lúc cha mẹ chưa trở lại, Đặng Lâm đem Lục diệp thảo, bạch long thảo và phục linh ra bỏ vào nồi, đổ thêm 1 lít nước bắt đầu tinh luyện Dưỡng linh dịch.

Vì là luyện khí sơ kì nên Đặng Lâm chỉ còn cách dùng chân khí qua lòng bàn tay đi điều khiển ngọn lửa bắt đầu từ từ tinh luyện.

Sau 40’ thì trong nồi còn lại dung dịch màu vàng nâu, khoảng 1 chén nước.

Để nguội dung dịch rồi tìm 1 cái chai nước đựng toàn bộ Dưỡng linh dịch vào trong. Từ hôm đó mỗi khi tu luyện Đặng Lâm đều uống 1 hớp Dưỡng linh dịch.

Một lúc sau, trời cũng chập tối. Lúc này, cha mẹ Đặng Lam cũng xong công việc hôm nay.

Lúc trên đường trở về nhà, con vẹt mắc dịch lại có dịp bô lô ba la 1 hồi. Bị Đặng Lâm hâm doạ mới chịu im lặng 1 chút.

Tối hôm đó, cả nhà đã ngủ, Đặng Lâm mới không ngủ ngồi dậy mà ngồi xếp bằng nhắm mắt tu luyện.

Được 1 lúc thì Đặng Lâm mở mắt ra.

“Kỳ lạ, sao tu luyện ở đây với trên đồi chỗ rẫy lại không có nhiều linh khí như ở đó...Chẳng lẽ...haha” Vừa nghĩ vừa cười khẽ, Đặng Lâm k tu luyện mà cũng nằm xuống ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, cha mẹ lên rẫy làm 2 anh em Đặng Lâm ở nhà coi nhà.

Nhóc Tân rất siêng năng tu luyện, nhưng bây giờ mới hấp thu được 1 ít linh khí, theo tiến độ này chắc khoảng 1 tháng mới đột phá được luyện khí tầng 1.

Cha mẹ vừa rời nhà, Đặng Lâm nói:”Mày ở nhà tu luyện nha, anh 2 ra ngoài có chút việc, trưa anh 2 về. À hôm trước hứa cho kẹo mà chưa có, chiều nay anh 2 đem về cho mày luôn”

Đồng ý 1 tiếng, nhóc Tân liền ngồi trên giường nhắm mắt như 1 chú tiểu dễ thương cực kì.

Đặng Lâm ra ngoài đi ra gốc cây hôm trước tu luyện.

Một tháng sau,

Nhóc Tân lúc này đã là Luyện khí sơ kì tầng thứ 2 kém 1 cảnh giới so Đặng Lâm.

Đặng Lâm cũng chỉ dạy nhóc tân 1 bộ Mang Ngưu quyền võ kỹ sơ cấp. Gồm có 10 chiêu liên hoàng, càng đánh càng hung. Căn dặn lúc không có người mới được sử dụng. Và không được dùng để đánh người.

Sau đó, Đặng Lâm ra chỗ cũ ngồi tu luyện.

“Haha, cuối cùng cũng lên luyện khí tầng 4 luyện khí trung kì! Đúng là không thể tưởng tượng được vận khí kiếp này của ta mà” – Đặng Lâm cười lên 1 tiếng, sao đó đi đến gần và đánh ra 1 chưởng vào 1 gốc cây cách cây Dã Hương hơn 10 mét. Một quyền này không sử dụng bất cứ võ kỹ nào mà chỉ đơn thuần vậy dụng linh khí công kích. Không có âm thanh gì phát ra, 1 bàn tay nhỏ bé đâm sâu vào trong gốc cây hơn 10cm.

Đặng Lâm hài lòng thu quyền. ‘Đúng rồi lên luyện khí trung kì có thể mở thiên nhãn, dò xét bên trong cơ thể với lại, nhìn 1 chút thử xem tại sao nơi này có thể giúp ta đột phá nhanh như vậy.

Hai mắt nhắm nghiền, 4 ngón tay trỏ,giữa đặt 2 bên nguyệt Thái Dương. Hét 1 tiếng sau đó mở 2 mắt ra. Trước tiên là dò xét bản thân mình. Đặng Lâm thấy được bên trong Đang điền là viên thuỷ tinh mà lúc trước lấy được trong bí cảnh thần bí kia. Lúc này Đặng Lâm cũng đoán ra được phần nào mình còn sống trở lại chắc chắn là nhờ có viên thuỷ tinh này.

“Cám ơn ngươi cầu thuỷ tinh đã giúp ta sống trở lại. Thật sự cám ơn ngươi”

Sau đó, Đặng Lâm mới chú ý quang sát xung quanh, Đặng Lâm thấy được linh khí ở đây thoát ra 1 luồng linh khí toát ra từ dưới chân mình. Có nghĩa là phía dưới bên cạnh gốc cây Dã Hương này.

Theo như Đặng Lâm biết được, 1 gốc Dã Hương như thế này ít nhất cũng 500 năm tuổi. Giá trị cũng không phải nhỏ. Vì vợ kiếp trước của Đặng Lâm ở Nam Định. Có lần theo vờ về nhà cha mẹ vợ, Đặng Lâm có đến xem qua cây này. Vì nó quá đắt, có người trả giá tận 7 tỷ đồng mà chủ cây còn chưa bán. Nên Đặng Lâm không quên được loại cây đắt giá này.

Mặc dù theo giá cả thị trường như bây giờ, với lại gốc cây này là cây thô chưa qua chăm sóc cây cảnh nhưng giá trị cũng không dưới 1 tỷ.

Đặng Lâm âm thầm quyết tâm phải tìm biện pháp đem gốc cây này mua lại đem bán mới được.

Nhưng trước tiên xem xem dưới này có vật gì mà phát ra linh khí nhiều như vậy mới được,chắc chắn là báu vật hoặc linh dược nha. Kì này phát tài rồi.

Chạy ra vườn điều nhà chú Thảo, vặn mấy kg hột điều. Sau đó chạy ra tiệm tạp hoá gần đó. Bán được 15.000 đồng. Mua kẹo hết 2.000 đồng.

(Mấy năm này, điều rớt giá thê thảm, nên chủ vườn điều cho phép mấy đứa nhỏ trong xóm tự đi vặn hột điều đem đổi kẹo nha, chứ không phải tự dưng mà Đặng Lâm vô vườn người ta nhặt điều, họ đánh chết mịa)

Chạy về nhà, Đặng Lâm đưa hết 1 bịch kẹo to cho nhóc Tân. Nó mừng nhảy cẩn lên hoan hô.

“Được rồi, ăn ít thôi rồi tu luyện hoặc ra nhà chú Thảo chơi đi. Anh 2 bận tí việc”

Nói rồi Đặng Lâm chạy ra nhà bà Sáu.

Vì gốc Dã Hương nằm trên đất nhà bà Sáu. Đặng Lâm nhớ mấy năm sau đó bà Sáu mất do bị ung thư. Lúc đó Đặng Lâm đã về Bến Tre rồi nhưng Đặng Lâm nhớ lúc đó Đặng Lâm buồn rất lâu.

Bà Sáu rất thương anh em Đặng Lâm, hay mua bánh kẹo cho anh em Đặng Lâm ăn. Dạy anh em Đặng Lâm đọc sách, ca hát. Đặng Lâm nhớ câu hát mà bà Sáu dạy đến mấy trăm năm sau.

“Chiếc áo bà ba trên giòng sông thăm thẳm

Thấp thoáng con xuồng bé nhỏ lướt mong manh

Nón lá đội nghiêng tóc dài con nước đổ

Hậu Giang ơi em vẫn đẹp ngàn đời

Nhớ chiếc xuồng xưa năm nào trên bến cũ

Thương lắm câu hò kêu gọi khách sang sông

Áo trắng xuồng đưa mắt cười em khẽ gọi

Người thương ơi em vẫn đợi chờ.”

Chạy đến nhà bà Sáu, thấy bà Sáu đang nấu cơm chuẩn bị cho mấy đứa con của bà đi làm về ăn.

Nhà bà Sau là nhà gỗ kê, theo kiểu ngày xưa, phía trên là mái tôn. Xung quanh là vách tường gỗ. Trước nhà là bàn thờ ngoài trời và mấy bụi hoa mào gà, cút áo, mười giờ và thuỷ tiên xung quanh đó. Nhà bà Sáu có bà Sáu và 3 người con, anh cả tên Nam 31 tuổi, người con thứ Bình 23 tuổi và cô con gái út tên Bích 17 tuổi.

Từ xa Đặng Lâm đã líu ríu.

“Bà Sáu, bà Sáu bài hát hôm bữa bà Sáu dạy, con thuộc rồi nè, con hát bà Sáu nghe nha! Hì hì”

“Lâm hả con. Giỏi quá ta, bình thường thằng Tân nó hoc nhanh hơn mà nay con nhanh hơn, giỏi quá ta”

“OMG, đúng thật là hồi trước là như vậy nhưng có cần phải nói thẳng ra vậy không bà Sáu” Vừa nghĩ vừa khóc thầm trong lòng, Đặng Lâm bên ngoài gượng cười 1 cái nói:

“Vậy con hát cho bà Sáu nghe nha?”

“Ừa được. Con hát cho bà Sau nghe coi nào”

Ặc ặc. Khúc này cho qua nha bà con. Vì nó thật sự không dễ nghe tí nào đâu.

“Giỏi quá ta. Hay hôm nay ở đây ăn cơm chung với nhà bà Sáu cho vui. Nay bà Sáu có nấu canh chua cá lóc con thích ăn nè”

“Dạ, con kêu thêm em con qua ăn chung được không bà Sáu?”

“Thằng nhóc này, có gì mà không được,gọi nó qua luôn ăn chung cho vui”

“Dạ, vậy con đi kêu nó nha. Con đi nha bà Sáu”

Thoăng thoắt chưa đến 5’ đồng hồ,2 anh em Đặng Lâm đã có mặt ở nhà Bà Sáu. Vừa thấy 2 cái bóng nhỏ xíu từ xa bà Sáu đã hô:

“Tân, Lâm hả? Vô đây tụi con? Lẹ lên để nắng”

Đồng thanh “Dạ” 1 tiếng 2 đứa nhóc con đã vô đến trong nhà.

Trưa hôm đó, 2 người con trai của bà về, mọi người chuẩn bị ăn cơm.

Đặng Lâm mới hỏi:”Bà Sáu ơi! Cô Bích nay không về ăn cơm hả bà?”

“Hôm nay, cô Bích phải ở trường học 2 buổi rồi con. Thôi mình ăn cơm đi” – Bà Sáu trả lời.

“Dạ”

“Lâm, năm nay con mấy tuổi rồi?” – Chú Nam vừa ăn vừa hỏi.

“Dạ, 6 tuổi”

“Ồ! Năm nay đủ tuổi đi học mẫu giáo rồi đấy. Còn 1 tháng nữa là khai giảng rồi. Để chú nói với cha mẹ cháu cho cháu đi học nha”

“Đúng rồi, chú có quen cô giáo trong trường để chú nhờ cô đó chăm sóc cho nhóc. Hì hì” – Chú Bình cũng chen vào.

‘Ặc! Ai mà rãnh đi làm mấy việc học mẫu giáo này trời. Chú Nam à, chú có lòng tốt con nhận nhưng cũng không cần phải nhiệt tình vậy chứ, thiệt là đau đầu quá nha’ – Đặng Lâm buồn bực gật gật đầu dạ 1 tiếng.

Sau đó mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Chú Nam với chú Bình nói với bà Sáu việc vườn điều và cao su xem có nên đốn bỏ hết điều mà trồng sang cao su hay không.

“Con thấy hạt đào ăn rất ngon, nên chắc sau này sẽ tăng giá thôi. Con nghĩ chú không nên đốn bỏ” – Đặng Lâm khuyên 1 câu. Vì Đặng Lâm biết vài năm sau giá hạt điều sẽ tăng mạnh(Điều ở miền nam hay gọi là đào)

“Ừa, không bỏ, không bỏ” – Bà Sàu cười cười.

Chú Nam với chú Bình thì lắc đầu thầm nghĩ còn nhỏ chỉ nghĩ đến ăn ngon, lớn lên rồi mới biết không kiếm được tiền thì dù có ăn ngon người nông dân cũng k có lợi nhuận mà sống.

Thấy vậy Đặng Lâm cũng k nói gì thêm.

Xong bữa cơm, chú Nam và chú Bình đi nằm ngủ trưa để chuẩn bị buổi chiều đi bón phân cho vườn cây cao su. Còn Đặng Lâm, nhóc Tân cùng với Bà Sáu dọn dẹp rửa chén.

“Bà Sáu ơi, con muốn mua cái cây gỗ ở trong vườn đào phía trước nhà. Bà Sáu bán cho con nha?”

“Nhóc con, có tiền không mà đòi mua cây của bà?”

“Dạ tạm thời chưa có nhưng rất nhanh con sẽ kiếm được rất nhiều tiền”

“Con muốn cái cây đó làm gì?”

“Anh 2, cây đó đâu có trái cây đâu? Anh mua làm gì vậy? Sao không mua cây đào hay mấy cây mía ấy. Em thích ăn mía với đào. Hì hì” – Nhóc Tân hiếu kì hỏi.

“Con thấy cây đó rất đẹp, nếu đem bán cho người ta hẳn sẽ bán được rất nhiều tiền nha” – Đặng Lâm thật thà trả lời.

Bà Sáu ngạt nhiên hỏi:“Sao con biết người ta mua cây đẹp?”

Đặng Lâm giải thích:”Con thấy trên Tivi nhà chú Thảo người ta nói vậy ạ”

Thật ra mấy hôm trước Đặng Lâm với nhóc Tân đi coi tivi nhà chú Thảo thật sự có thấy trên thời sự họ nói như vậy.

“Hai ngày nữa nhà bà có trồng thêm 1 số cây cao su con, hôm đó con tới phụ bà rồi bà cho con cái cây đó nha”

“Hì hì, cám ơn bà Sáu” – Đặng Lâm cười híp mắt.

‘Haha, lần này phát tài thật rồi’ Chiều hôm đó, Đặng Lâm 1 mình mang cái cuốc ra gốc cây Dã Hương.

Nhìn vô vị trí linh khí phóng ra. Đặng Lâm hít thở có chút dồn dập. Nếu là 1 linh mạch phong bị phong bế thì đại phát tài. Còn nếu chỉ là linh dược hoặc linh thạch thì cũng không tồi.

Với sức lực của Đặng Lâm bây giờ, mất vài phút đã đào xuống đc 2 mét đất, càng xuống dưới linh khí càng nồng.

‘Cộp’ 1 tiếng cái cuốc đập vào vật cứng. Đặng Lâm dùng cuốc đào đát xung quanh, càng đào, Đăngj Lâm càng hưng phấn không thôi. Đặng Lâm ánh mắt sáng ngời. Không phải linh mạnh, nhưng là linh thạch. Là 1 khối linh thạch trung phẩm. Nhưng khối linh thạch này hơi bị lớn à nha.

Cuối cùng đào đến 3m đất. 1 khối linh thạch thô to cỡ bình gas hiện ra trước mắt.

‘Khối linh thạch này chia nhỏ cũng phải gần 100 viên linh thạch trung phẩm nha. Đúng là đại phát tài, bao nhiêu đây đủ để đột phát đến trúc cơ hậu kì. Nếu may mắn có được 1 số linh dược khác, có thể sẽ đột phá kim đan trước khi giải khai Toả Thiên Trận không chừng’.

Phải biết trước khi giải khai toả Thiên trận, trên thế giới chỉ có 1 số môn phái Tu tiên trên địa cầu. Nhưng do truyền thừa quá cổ lão, cộng thêm thiên địa linh khí bị hạn chế cho nên các môn phái tu tiên bây giờ chỉ còn là tôn môn võ đạo.

Nếu như tư chất cực tốt, không có thiên tài địa bảo cung cấp tu luyện trăm năm mới lên được luyện khí hậu kì. Còn tư chất thấp thì k tu ra linh cảm luôn.

Mặc dù như vậy, Đặng Lâm cũng nghe nói sau khi giải khai Toả Thiên Trận, cũng có 1 số tiên môn xuất thế, có cao thủ Trúc cơ hậu kì toạ trấn. Có thể coi như lão quái vật hùng cứ 1 phương. Đặt biệt là Trung Quốc, Thái Lan, Brazil, Nhật Bản.

Việt Nam cũng có tiên môn xuất thế. Ở Hải Phòng có Hạ Long môn do chưởng môn Nguyễn Bình tu vi trúc cơ sơ kì làm chưởng môn.

Và ở Bình Định là Long Phước Phật Tự do sư Vạn Thanh tu vi trúc cơ trung kì đảm nhiệm trụ trì.

Lúc đó ở Việt Nam được mệnh danh là bắc Hạ Long, nam Long Phước nổi tiếng 1 thời.

*Ghi chú: Mình sẽ gọi tắt Thiên Địa Càn Khôn Toả là Toả Thiên Trận nha mọi người.

*** Hết chương-Còn tiếp... ***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play