“Ta biết cô muốn cái gì. Nhưng chuyện này không thể gấp gáp được. Đợi khi nào tôi trở về tôi sẽ đem một số sách tài liệu cho cô xem trước. Sau khi học xong những thứ đó rồi tính tiếp”. Đặng Lâm hiểu được Bảo Hân ý nghĩ trong lòng nên liền nói ra như vậy.
Bảo Hân cũng biết là mình vội vàng, nhưng mà nghĩ đến việc sớm học được y thuật cao siêu như Đặng Lâm làm cô không kiềm chế được bản thân mình. Nghe được Đặng Lâm cô cũng liền gật đầu đồng ý. Sau đó sực nhớ chuyện hôm trước cô nói:
“Đúng rồi Đặng Lâm, những thứ mà ngươi chọn ta đã giúp ngươi đem vô trong này. Chỉ có gốc cây bên ngoài thì chưa có chuyển đi được. Đợi ngươi dọn qua bên quận 5 thì ta sẽ gọi người chuyển nó qua đó giúp ngươi sau”.
“Ừa. Như vậy rất tốt. Cám ơn cô nhiều nha”.
“Được rồi! Như vậy ngươi nghỉ ngơi đi, bọn ta đi về phòng của mình đây, không làm phiền ngươi nữa”. Bảo Anh và Bảo Hân liền rời đi. Trong phòng chỉ còn Đặng Lâm và cái ba lô chứa những món đồ mà Đặng Lâm được chọn bên trong kho nhà họ Đào.
Đem cả ba lô bỏ vào trong Không Gian Hổ Phách, Đặng Lâm liền lấy ra đan dược và Tinh Thạch bắt đầu tu luyện.
Sáng hôm sau, Đặng Lâm được ông cụ Đào Quang Minh tặng cho một chiếc Cup 50 cánh én để tự mình chạy đến Đồng Nai. Bảo Hân thấy Đặng Lâm không có đem theo ba lô thấy lạ nên bước đến gần hỏi:”Đặng Lâm, ba lô đồ ta đưa cho ngươi đâu rồi? Sao không thấy ngươi mang theo?”
Đặng Lâm do thói quen quăng đồ vào Không Gian Hổ Phách nên không để ý mấy chuyện này, khi nghe Bảo Hân hỏi liền mở miệng ứng phó:”Ba lô tôi gửi cho người quen đem về nhà trọ giúp tôi rồi”.
Nghe vậy Bảo Hân cũng liền không hỏi nữa. Sau đó mọi người chào từ biệt nhau xong thì Đặng Lâm lên xe máy chạy đi.
Để cho đỡ tốn linh lực, Đặng Lâm cũng liền lái xe từ từ thẳng hướng lên nhà Lý Minh Vương. Chạy đi đến được khu vực Thủ Đức thì có điện thoại vang lên.
Đặng Lâm dừng xe, móc điện thoại ra thì quả nhiên là Lý Minh Vương gọi đến. Đầu bên kia truyền đến “Alo, anh Lâm! Ông nội em trưa nay 10 giờ sẽ về đến sân bay Tân Sơn Nhất. Em dự định ra đó đón ông nội em. Anh cùng đi với em chứ?”
Liếc qua nhìn ông cụ hơn 60 tuổi ở trước mặt mình, Đặng Lâm nói:”Chào ông lão, nhưng mà bắt tay thì cho qua đi. Trên người ông có thứ không sạch sẽ tôi không muốn bị dính vào”
Đi theo một bên là ông lão họ Quách mới nói:”Cậu bé, ngươi thấy được đồ vật trên người bọn ta sao?”
“Ta không có mù, làm sao lại không thấy?”. Đặng Lâm ngồi trên ghế nói. Đám người nghe như vậy liền câm lặng không biết nói gì cho phải. Lý Minh Trọng thì được Lý Minh Vương nói sự lợi hại của Đặng Lâm, còn đám người còn lại cũng được Lý Minh Trọng cảnh báo cho nên không ai dám ăn nói bậy bạ với Đặng Lâm.
Lúc này thấy không khí có chút không tốt, Lý Minh Vương liền nói:“Anh Lâm, hay là chúng ta trở về nhà em đi. Ông nội em vừa đi xa về cũng khá mệt với lại ở đây nói chuyện cũng không tiện”.
“Được. Vậy thì cùng trở về đi”.
“Anh Trọng, anh trở về nhà mình đi. Tôi còn có việc ở Sài Gòn. Khi nào có mối tôi lại liên lạc lại với anh”. Ông lão họ Quách thấy vậy cũng không đi theo mà rời đi trở về nhà của mình ở quận 6.
“Coi như ông thông minh. Dạy cho ông và con ông công pháp cũng không có gì khó. Chỉ là ta có vài cái điều kiện. Nếu nhà họ Lý ông chấp nhật thì ta sẽ dạy cho”. Đặng Lâm nghiêm sắc mặt nói.
“Đặng Lâm, cậu cứ nói đi, điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng”. Lý Minh Trọng hưng phấn nói. Với ông ta mà nói bây giờ ngoại trừ Lý Minh Vương thì lên được Thiên cấp là chuyện ông quan tâm nhất.
Sau đó khi dùng cơm xong, đám người đi vào 1 căn phòng trên tầng 1. Tại đây, Đặng Lâm bắt đầu kiểm tra linh căn của 3 người Lý Minh Trọng, Lý Minh Đức, Triệu Thị Lan rồi truyền cho mỗi người công pháp thù hợp.
Cả ba người sau khi được Đặng Lâm giảng dạy về tu tiên, thì quyết định phế bỏ tu vi cổ võ hiện tại để bắt đầu tu tiên lại từ đầu. Do Lý Minh Trọng đã có căn cơ Địa cấp nên khoảng 1 năm liền sẽ đạt đến Luyện khí tầng 8 ngang bằng Địa Cấp Trung kì. Còn 2 vợ chồng Lý Minh Đức – Triệu Thị Lan Thì đều là Huyền Cấp Trung Kì nên khoảng 6 tháng là có thể đạt đến Luyện Khí tầng 5.
Đem ra 3 viên Linh Thạch trung cấp và 3 viên Bổ Linh Đan đưa cho 3 người. Cầm lấy đan dược Lý Minh Trọng liền sợ hãi. Vì hắn biết được trên đời có đan dược, nhưng chỉ những môn phái ẩn môn mới có luyện đan đại sư. Mà một viên đan dược dù là rác rưởi nhất thì cũng không phải có tiền là mua được. Nhưng viên đan dược này mùi hương thơm ngát, cả viên đan dược dường như có hào quang nhàn nhạt bao quanh thì phẩm chất phải rất cao. Giá trị không thể đo lường được. Nên liền mừng rỡ mà nhận lấy.
Đặng Lâm sau đó mới nói cho đám người biết những dự định của mình sau này. Phân phó đám người chia nhau ra làm việc, tìm kiếm tài nguyên tu luyện cũng như những bảo vật.
“Nhà họ Lý các ngươi là thuộc hạ của ta, coi như là một phần của Xích Quỷ Tông. Các người tạm thời gọi là Long Đường đi. Lý Minh Trọng ngươi tạm thời bế quan tu luyện. Lý Minh Đức, ngươi phụ trách quản lý tài sản nhà họ lý và tìm kiếm nguyên vật liệu. Triệu Thị Lan, ngươi phụ trách công tác chiêu mộ thêm người. Ta sẽ truyền cho các ngươi một bộ công pháp cơ bản để các ngươi sử dụng cho đám thuộc hạ của mình. Loại công pháp này chỉ có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng 3. Nhưng có ưu điểm là bất kì linh căn nào cũng có thể tu luyện. Và sau này bổ sung công pháp phù hợp thì cũng không phải tu luyện lại từ đầu mà chỉ cần chuyển hoá linh lực cơ bản thành linh lực phù hợp linh căn của người đó”.