Đau quá...đau quá...có ai không cứu con tôi... Bình An mấp máy môi khô nứt.Cô gập người ôm bụng, đau đớn, gương mặt nhợt nhạt trắng bệch, cả người ướt đẫm mồ hôi lưng dựa vào tường hơi thở yếu ớt, trong đôi mắt màu nâu nhạt tràn đầy hốt hoảng, tuyệt vọng nhìn dòng người hối hả ngược xuôi, nhộn nhịp ngoài đường khác hẳn với vẻ âm u trong hẻm nhỏ.
Váy trắng loang lỗ vết máu, đỏ đến chói mắt. Cặp đùi trắng nõn máu chảy dài sềnh sệch từng đường thấm trên đất một mảng nâu đậm. Bình An không thể mất đứa con này được, sức mạnh chợt tràn về, gắng ngượng hướng bên ngoài trườn người đi. Khuỷu tay trắng nõn rỉ máu trộn lẫn với bùn đất, theo cử động thân thể máu rơi đầy trên đất kéo thành vệt dài.
Không gian tràn ngập mùi tanh của máu, mùi của nỗi tuyệt vọng, mùi của bi thương.
Không. Bình An gào lên, ngồi bật dậy, cả người ướt đẫm, run rẫy ôm bụng khóc nghẹn ngào:Con của tôi, con của tôi.
An sao vậy con? bà Lan vội vã mở cửa bước vào phòng, ôm lấy Bình An, gương mặt tràn đầy nếp nhăn chất chứa lo lắng.
Bình An lau nhanh nước mắt lắc đầu, cười yếu ớt:Con nằm mơ gặp ác mộng, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi ạ.
Không được mẹ ở đây với con. Bà Lan lắc đầu, bà sao có thể yên lòng.
Bình An ngẩng đầu kiên quyết: Con thật sự không sao mẹ về phòng ngủ đi ạ.
Thấy con gái kiên quyết, bà không nói thêm, đứng dậy đi đến cửa không an tâm quay đầu: Ừ con ngủ đi, có chuyện thì gọi mẹ.