Lúc người của Hình bộ đem Bùi Mạc đưa về Thanh
Hoan điện, Lý Tâm Ngọc đang trong thang trì tắm rửa thay y phục. Cánh
cửa bị đẩy ra, thanh âm Tuyết Cầm cẩn thận từng li từng tí vang lên:
“Công chúa, Bùi công tử đã về, ở bên ngoài chờ.”
Lý Tâm Ngọc đưa lưng về phía cánh cửa, mặc sam y mỏng đơn bạc đứng ở vùng
nước đến eo, ta cầm vải bông sạch sẽ chà lau tóc ướt. Nghe nói, nàng khẽ ừ, nói: “Để hắn tiến vào.”
Bùi Mạc vào rất nhanh, thân ảnh thon dài đứng ngược sáng, phát ra anh khí
bất phàm. Thấy Lý Tâm Ngọc ở trong thang trì lau tóc, Bùi Mạc khép lại
cửa, cởi ra đai lưng cùng ngoại bào, cởi giày cùng tất, dọc theo thềm đá bạch ngọc chậm rãi đi xuống trong ao. Cánh hoa đỏ tươi bị gợn nước đẩy
ra, hắn một đường lội suối mà đến, áo chẽn màu xanh cũng bị cởi xuống
giữa đường, mất trật tự nổi lên giữa một mảnh hương thơm cánh hoa. Gợn
nước lãng đãng, bạch khí mờ mịt, Bùi Mạc tóc dài sau tai rũ xuống, trung y đơn bạc bị nước làm cho ướt nhẹp, mỏng manh thấu thịt, tay áo bào
ngâm ở trong nước, như khói bàn tản ra, càng khiến hắn phong thần tuấn
dật, ngũ quan tinh xảo như mực, ở trong hơi nước mông lung hiển lộ ra mỹ cảm.
Lý Tâm
Ngọc ngồi trên bậc thang ngọc của thang trì, chỉ có một đôi chân ngọc
trắng như tuyết ngâm trong nước ao, bị nhiệt khí chưng đến mũi chân đỏ
lên. Nhìn thấy Bùi Mạc đẩy ra cánh hoa lội suối mà đến, nàng kinh diễm
một hồi, không khỏi ngừng động tác lau tóc. Sau đó, Bùi Mạc thừa dịp
nàng sững sờ trong một cái chớp mắt, cướp đi khăn trong tay nàng, lại
vân vê mái tóc dài ẩm ướt, một lọn lại một lọn kiên trì lau khô.
Hắn nửa người đứng ở trong nước, hàng mi dài đậm, mặt mày sâu mà lại tinh
xảo. Lý Tâm Ngọc tâm động không ngớt, vươn một tay, chậm rãi xoa mắt của hắn, mỉm cười nói: “Ta sẽ nhanh tắm rửa xong, ngươi xuống làm gì? Ướt
hết rồi, ở đây cũng không có quần áo cho ngươi đổi.”
Trong tay Bùi Mạc động tác không ngừng, ngước mắt nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Điện hạ đã khóc ?”
“Không có.” Lý Tâm Ngọc không ngờ hắn nhạy cảm như vậy, vội thề thốt phủ nhận: “Chẳng qua là bị hơi nước hun lâu, mắt có chút đỏ lên.”
Bùi Mạc đem một nửa tóc nàng lau khô, tới sát một bước, ngẩng đầu lên nhìn
nàng: “Người đang gạt ta, công chúa. Sau khi ở cùng ta, người luôn luôn
rơi nước mắt.”
Lý Tâm Ngọc nghĩ nghĩ, quyết định bình thản nói.
“Ta lấy ra ngọc bội đêm qua, để phụ hoàng đáp ứng ta đặc xá nô tịch cho ngươi, thế nhưng có một điều kiện…”
“Để ta rời bỏ người.” Lý Tâm Ngọc còn chưa nói xong, Bùi Mạc liền tiếp lời
nói: “Điều kiện này hắn cũng từng nói với ta, nhưng mà, ta chưa từng đáp ứng. Ta nghĩ, ta thà rằng là người vứt bỏ ta, cũng không nguyện là ta
vứt bỏ người trước một bước.”
“Ta sẽ không buông tay ngươi, Bùi Mạc.” Lý Tâm Ngọc nhìn đôi mắt sâu thẳm
của hắn, trầm tĩnh đáp: “Phụ hoàng cho chúng ta hai năm, nếu ta có thể
giải quyết tất cả, người sẽ không can dự hôn sự của chúng ta nữa. Phụ
hoàng luôn luôn cố chấp, người có thể nhượng bộ như vậy đã là thập phần
khó có được, ta không thể cự tuyệt, thế nhưng lại sợ ngươi nghĩ ngợi
lung tung, cho là ta lại vứt bỏ ngươi …”
“Hôn sự?”
Mối quan tâm của Bùi Mạc hiển nhiên khác nàng. Ánh mắt hắn sáng lên, khóe
môi khẽ cong, bộc lộ vẻ ngây thơ con trẻ: “Rốt cuộc người cũng nguyện ý
gả cho ta? Không phải ta bức bách, cũng không phải ta cướp hôn, người
rốt cuộc... cam tâm tình nguyện gả cho ta?”
“...”
Lý Tâm Ngọc cắn môi buồn cười nói: “Trọng điểm là chỗ này sao?”
“Điện hạ có biết, ta đợi những lời này đã hai đời? Xin lỗi, bộ dáng của ta
bây giờ có chút ngốc đúng không?” Bùi Mạc cười cười, đôi mắt đạm màu mực chiết xạ ánh mặt trời chiều lọt qua cửa sổ, dường như đang phát sáng,
ôn thanh đáp: “Nếu điện hạ có một chấp niệm đến hai đời, một khi đạt
được nó sẽ hiểu rõ cảm giác của ta lúc này.”
Nói xong, cánh tay dài của hắn duỗi ra, đem Lý Tâm Ngọc ôm vào trong ao
nước, nghiêng người hôn lên môi của nàng. Cánh môi trằn trọc thân thiết, nụ hôn vừa dứt, hai người hơi thở rối loạn. Lý Tâm Ngọc thở hổn hển,
hai tay chống trên lồng ngực rắn chắc của Bùi Mạc, đẩy hắn ra nửa tấc,
đôi mắt linh lung chứa xuân tình diễm lệ, híp mắt đáp: “Đừng cao hứng
quá sớm, phụ hoàng cho chúng ta hai năm. Hai năm đủ để thay đổi quá
nhiều, chuyện tương lai còn chưa biết được đâu.”
Giữa làn hơi nước, cánh môi Bùi Mạc phiếm ướt hồng hào, giống như cánh hoa
trong nước, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm. Hắn nói: “Không cần hai năm. Nửa năm là đủ.”
Lý Tâm Ngọc nhíu mày: “Nga? Ngươi có kế hoạch?”
“Hôm nay ở đại lao Hình bộ, người kia phái thuyết khách tới tìm ta, muốn ta
quy thuận dưới trướng hắn, giúp hắn mưu hại hoàng thượng.” Bùi Mạc cười
nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Người đã đưa tới cửa tới, chúng ta sao
không tương kế tựu kế?”
Trong mắt của hắn đều là khôn khéo nhìn thấu tất cả cùng toan tính, Lý Tâm
Ngọc chợt có chút bất an, trêu đùa nói: “Uy, Bùi Mạc, ngươi rời khỏi bản cung, sẽ không đi tìm nữ nhân khác chứ?”
Bùi Mạc sửng sốt, lập tức quay đầu sang hướng khác, bàn tay bối rối sờ chóp mũi, thấp giọng cười ra tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Lý Tâm Ngọc một phen kéo vạt áo ướt đẫm của hắn, đem đầu
của hắn cưỡng ép quay qua đây, ở trên đôi môi ẩm ướt của hắn vừa hôn vừa hung ác nói: “Ngươi nếu dám đi tìm ba vợ bốn nàng hầu gì gì đó, ta liền đi tìm Quách Tiêu! Dù sao phụ hoàng nói, Quách Tiêu tháng sau vào kinh, còn có ý định làm mối cho hôn sự của ta và hắn... Ngô!”
Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị ngăn chặn một cách hung ác. Tiểu chó săn
đem lưỡi của hắn cạy mở khớp hàm Lý Tâm Ngọc, đem môi lưỡi cùng lý trí
của nàng cùng nhau quấn quít đến long trời lở đất. Gợn nước theo động
tác của hai người sóng sánh, phát ra tiếng vang ào ào, trong không khí
ẩm ướt tràn đầy hương thơm say mê.
“Uy, ngươi thu lại một chút, bên ngoài còn có người đó!” Lý Tâm Ngọc hơi đỏ mặt, thở dốc nói.
“Hiện tại cách trời tối còn khoảng một canh giờ.” Bùi Mạc đột nhiên mở miệng.
“???” Lý Tâm Ngọc không hiểu đáp: “Cho nên?”
“Cho nên, chúng ta có đầy đủ thời gian... Ở đây làm chuyện gì đó.”
Bùi Mạc sáng sủa cười, một tay ôm vòng eo mảnh mai mềm mại của Lý Tâm Ngọc, nụ hôn liên tiếp rơi xuống trên gáy nàng cùng xương quai xanh tinh xảo, nói giọng khàn khàn: “Như vậy, điện hạ liền không cần lo lắng ta sẽ đi
tìm nữ nhân khác.”
Nước thang trì rất nóng, nụ hôn của Bùi Mạc cũng rất nóng, Lý Tâm Ngọc nhịn
không được tâm tình lay động, trầm luân cam chịu chết chìm trong một
mảnh khiêu khích chết người, chỉ có thể bị động hứng lấy nụ hôn của hắn. Lực đẩy của nước rất lớn, Lý Tâm Ngọc có chút thân bất do kỷ, vì để
tránh cho chính mình trượt xuống đáy ao, nàng chỉ có thể liều mạng ôm
chặt Bùi Mạc, thân thể cùng hắn kín kẽ, cảm nhận được hắn mạnh mẽ mà cực nóng, càng là ý loạn tình mê.
“Điện hạ.” Bùi Mạc mổ mổ môi của nàng, ánh mắt nóng bỏng giống như muốn bùng
cháy, dùng âm thanh mê người khẩn cầu: “Có thể... Cho ta sao?”
“...”
Lý Tâm Ngọc khó khăn giãy giụa một cái chớp mắt, đỏ mặt đáp: “Không muốn.
Ngươi rất lớn, thời gian lại dài, kỹ thuật còn kém, rất đau.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT