Lý Tâm Ngọc muốn cười, chỉ là khóe miệng còn chưa giơ lên, nước mắt lại
trước một bước chảy ra: “Đây không phải là chuyện xưa, từng chút từng
chút đều là hiện thực ta đã trải qua. Bùi Mạc, bản cung đã chết qua một
lần, người đứng trước mặt ngươi sớm đã không phải Lý Tâm Ngọc lúc ban
đầu, thân thể này ở đây…” Nàng lấy tay chỉ ngực, mắt ướt hồng: “Cụ thể
là ở tại nơi này, là một mạt linh hồn lang thang đã chết đi. Kiếp trước, năm ấy ta hai mươi mốt tuổi, ngươi và Lang Gia vương hợp lực khởi binh
công phá thành Trường An, diệt vương triều của hoàng huynh, san bằng
Thanh Hoan điện của ta! Ngươi hỏi ta tại sao muốn giết ngươi, đó là bởi
vì kiếp trước ta vì ngươi mà chết, uổng mạng trùng sinh, trong lòng ta
thực sự oán giận khó bình!”
“Không có khả năng! Ta không có khả năng làm chuyện như vậy!” Hai tay Bùi Mạc
chặt nắm thành quyền, cổ hơi nghiêng gân xanh nhô ra, trong mắt đều là
không thể tin tưởng: “Mặc kệ tướng quân trong chuyện cũ của người là ai, ta tuyệt đối sẽ không cùng hắn làm ra những chuyện như vậy! Ta dù chết
cũng sẽ không tổn thương người, càng sẽ không giết chết người! Người
nhất định đã mơ thấy ác mộng, đem cảnh trong mơ cùng hiện thực lẫn
lộn.”
Lý Tâm
Ngọc chật vật quay đầu đi chỗ khác, nghẹn giọng đáp: “Mộng? Ta cũng đã
nhiều lần hi vọng đây chẳng qua là một hồi hoang đường cảnh trong mơ.
Nhưng từ khi trọng sinh tới nay, ta vẫn thường xuyên nhớ lại cảnh tượng
thành phá nước mất nhà tan kiếp trước, nhớ lại khủng hoảng nguy cấp thần hồn nát thần tính, nhớ lại loan đao sáng loáng treo trên đỉnh đầu ta... Lưỡi dao chém xuống da thịt, máu tươi một cỗ lại một cỗ phun ra, thân
thể của ta càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh, thế nhưng, không có người nào tới cứu ta.”
Lời miêu tả của nàng tàn nhẫn mà lại chân thực, Bùi Mạc chỉ cảm thấy bớt
chu sa trước ngực một trận lửa nóng phỏng, đau đến nỗi hắn cơ hồ mắt mở
không ra. Hắn tựa như không cách nào tiếp nhận sự thật lui về phía sau
một bước, lưng đụng vào ván cửa, một tay siết ngực thở dốc từng ngụm
lớn, lẩm bẩm nói: “Không có khả năng, điện hạ... Người là mạng của ta,
ta sao có thể không tiếc mà giết người?”
Một câu cuối cùng, hắn cơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở. Một giọt thanh lệ xẹt qua, chảy qua khóe miệng, xẹt qua gương mặt tuấn tú của hắn một đạo ướt lạnh.
“Ta
muốn giết ngươi, không phải là vì sợ ngươi, cũng không phải là bởi vì
thân phận tội nô Bùi thị, mà là bởi vì kiếp trước ngươi giúp đỡ Lang Gia vương khởi binh tạo phản, gián tiếp bức tử ta trong tay hoạn quan.”
Lý Tâm Ngọc lau nước mắt, cười nói: “Mặc dù cách một kiếp, nhưng ta tuyệt
đối không nói bậy. Bùi Mạc, đây chính là chân tướng ngươi muốn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT