Lý Tâm Ngọc cụp mắt nhìn Bùi Mạc, dưới ánh đèn
đuốc, lông mi hắn khẽ run, sống mũi thẳng, đôi môi nhạt màu mím chặt
thành một đường thẳng quật cường. Bên trong phòng tràn ngập một cỗ mùi
thuốc thanh đạm, cũng như tâm tình hai người lúc này, mang theo hơi cay
đắng.
“Bùi Mạc…”
Lý Tâm Ngọc há miệng, đầu ngón tay non mịn nắm chặt gấu váy. Trong đầu dời sông lấp biển, nàng hít sâu một hơi, cuối cùng lựa chọn thẳng thắn.
“Bản cung xác thực từng tính toán sai, đối với ngươi nổi lên sát tâm, nhưng
khi sát lệnh mới phát ra ngoài, ta liền hối hận. Ta không phủ nhận, lúc
ban đầu đem ngươi mang đến Thanh Hoan điện, đúng là có mục đích …”
“Là mục đích gì?” Bùi Mạc ngẩng đầu lên nhìn nàng, tàn nhẫn đáp: “Để ta vứt bỏ báo thù, hay là, vì hưởng thụ niềm vui khống chế ta?”
Lý Tâm Ngọc chỉ là lắc đầu, trong mắt đã có lệ ý. Bùi Mạc lại hỏi: “Có thể hay không nói cho ta, lúc trước vì sao lại muốn tới giết ta?”
“Cũng không thể được... Đừng hỏi những điều này, có được không?” Lý Tâm Ngọc
tắc nghẹn. Dừng một chút, nàng miễn cưỡng hất cằm lên, tận lực bình ổn
thanh âm của mình một chút: “Ta cái gì cũng đều có thể trả lời ngươi,
chỉ có nguyên nhân vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, cuộc đời này ta
không muốn nhắc lại.”
Bùi Mạc tự giễu cười, cũng không nói thêm gì nữa. Trầm mặc rất lâu, hắn từ
trong lòng lấy ra một vật, đem đến bên môi quý trọng hôn lên. Nếu như
nhìn kỹ, sẽ phát hiện hô hấp của hắn run rẩy đến lợi hại. Sau đó, trong
ánh mắt mờ mịt của Lý Tâm Ngọc, hắn đem món đồ trắng tinh ấm nhuận dùng
dây đỏ xuyên qua, tự tay đeo vào cần cổ trắng nõn của Lý Tâm Ngọc. Lý
Tâm Ngọc vô thức dùng tay sờ sờ trên cổ. Vật này ước chừng dài khoảng
một đốt ngón tay, cứng rắn ấm nhuận, còn mang theo nhiệt độ cơ thể Bùi
Mạc, tựa sứ mà không phải sứ, cũng không phải ngọc, không biết là làm
bằng vật liệu gì.
“Nanh sói.” Thấy nàng nghi hoặc, Bùi Mạc giải thích: “Năm ta chín tuổi đi
săn, ở trong rừng bắn chết đầu sói, dùng răng nó làm thành bùa hộ mệnh,
vẫn mang ở trên người.”
Ngón tay hắn lưu luyến tựa như xẹt qua cổ nàng, đầu ngón tay run nhè nhẹ,
nói giọng khàn khàn: “Ta là tội nô, cái gì cũng không có, chỉ có vật ấy, tặng người làm lễ vật sinh nhật. Người yên tâm, ta mất một chút công
phu, đem răng nanh mài đến bóng loáng ấm nhuận, cho dù ngày đêm đeo cũng sẽ không khiến người bị thương.”
Dáng vẻ của hắn, rất giống như đang từ biệt. Mắt Lý Tâm Ngọc dưới ánh nến
phiếm ánh nước, đôi mắt nàng đẹp như vậy, nổi lên mưa bụi thực sự là làm người ta vô pháp ngăn trở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT