Lý Tâm Ngọc chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, nhìn thấy Bùi Mạc ẩn nhẫn biểu tình, tim nàng dường như bị một bàn tay to
lớn vô hình tóm lấy, hô hấp cứng lại. Lần trước Bùi Mạc từ Dục Giới Tiên Đô về, Lý Tâm Ngọc mặc dù đã nhận ra trạng thái của hắn không đúng,
nhưng lại một lòng tưởng là có người nói phẩm hạnh của mình không tốt,
hoàn toàn chưa từng ngờ tới sự việc ở Bích Lạc cung muốn giết hắn bị bại lộ…
Nàng cho
rằng, sự kiện kia sẽ trở thành bí mật chôn ở đáy lòng, Bùi Mạc một đời
sẽ không biết. Nàng không muốn đi truy cứu Liễu Phất Yên tối nay hỏi
nàng là cố tình hay vô ý, sự thực đã là như thế, Bùi Mạc chính tai nghe
thấy nàng thừa nhận việc này, chân tướng máu chảy đầm đìa đang ở trước
mắt. Hồi tưởng lại đêm đó, Bùi Mạc ở bên tai nàng nhỏ tiếng: “Ta ai cũng không tin, chỉ tin người.” Hóa ra là ý tứ này. Bùi Mạc đã từng cho nàng cơ hội biện giải, hơn nữa còn tin nàng. Nhưng khi đó, Lý Tâm Ngọc căn
bản không có nghĩ đến hắn là đang hỏi chuyện này, hàm hồ cho qua
chuyện…
Hiện
tại, Bùi Mạc nhất định cho rằng là mình lừa gạt đùa bỡn hắn. Ánh mắt
thất vọng của Bùi Mạc giống như là hai thanh đao, đâm vào trong lòng Lý
Tâm Ngọc. Nàng không khỏi một trận hoảng hốt, nghĩ đến kiếp trước Bùi
Mạc cũng từng bộc lộ thần sắc yếu đuối như vậy, sau đó thẳng thắn nhanh
nhẹn phá hủy ấn ký nô lệ trên cổ, cùng nàng ân đoạn nghĩa tuyệt… Gặp mặt lại lần nữa, đã là kẻ thù không đội trời chung, xung đột vũ trang.
“Bùi Mạc…” Nàng nắm chặt áo choàng, âm thanh bởi vì khẩn trương mà có vẻ ám
câm. Bùi Mạc cũng không trả lời. Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Lý
Tâm Ngọc toàn thân lạnh lẽo, Bùi Mạc mới đem tầm mắt từ trên người nàng
dời đi, rơi xuống Liễu Phất Yên bên cạnh.
“Tam nương tử vì sao ở nơi này?” Thanh âm của hắn rất lạnh, mang theo một
tia khẽ run không dễ phát hiện, nói: “Nếu như ngài hoảng hốt tiến cung
chỉ vì muốn trước mặt ta vạch trần việc này, như vậy thì ngài đã thành
công rồi. Đáp án của nàng, ta đã chính tai nghe thấy.”
Trái tim Lý Tâm Ngọc lại bị một trận nhéo đau, nàng há miệng, cổ họng lại
như bị người ta nắm chặt, cái gì cũng nói không nên lời.
“A Mạc, ta là tiểu cô của ngươi, cũng không phải cố ý muốn ngươi khó
chịu.” Liễu Phất Yên nhíu mày, đau thương đáp: “Tiểu cô chỉ là không
muốn ngươi bị người ta lợi dụng mà chẳng hay biết gì. Đã biết được chân
tướng, bất luận là ngươi muốn ở lại hay rời đi, giằng co hay là kết
thành đồng minh, ta tuyệt đối không can dự nửa phần.”
Bùi Mạc không nói gì, tay siết kiếm nổi đầy gân xanh.
“Như vậy, rất tốt.” Bùi Mạc lạnh lùng cười, xoay người rời đi.
“Bùi Mạc!” Lý Tâm Ngọc cực kỳ sợ hắn một đi không trở về, cũng không kịp tức giận với Liễu Phất Yên, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi đình nghỉ mát,
đuổi theo bóng lưng Bùi Mạc. Trời tối, đường nhỏ trải đá cuội khúc chiết khó phân biệt, bởi vì vội vội vàng vàng chạy, Lý Tâm Ngọc mấy lần suýt
nữa té ngã.
“Công chúa!” Bạch Linh ở phía xa không biết xảy ra chuyện gì, đang muốn xông
lên đỡ lấy Lý Tâm Ngọc, lại bị nàng nghiêm nghị hô: “Đừng tới đây!”
Lý Tâm Ngọc không muốn có người ngoài ở đây, chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng cùng Bùi Mạc nói chuyện. Nàng vội vã quay đầu lại, đối với Bạch Linh
nói: “Đừng đuổi theo, đây là mệnh lệnh!”
Bạch Linh không dám kháng lệnh, dừng ở thất bộ. Liễu Phất Yên đứng lặng thật lâu ở đình nghỉ mát, nhìn theo bóng lưng hai người một trước một sau
bước nhanh rời đi, con ngươi sắc thâm trầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT