Giờ hợi đã qua, đám người cuồng hoan dần dần tản đi. Lý Tâm Ngọc bước tới cửa đại điện Thanh Hoan điện, lại lên tiếng với bốn hộ vệ phía sau: “Bản cung đã về đến nơi rồi, các ngươi trở về làm nhiệm vụ đi.”

Bốn cấm vệ kia vốn là hộ vệ lâm thời được gọi đến, đã hoàn thành nhiệm vụ đưa nàng đến cửa đại điện nên cũng không ở lại lâu, chắp tay hành lễ sau đó ai trở về đội ngũ của người đó. Lý Tâm Ngọc đi qua sân trước trung đình, liền thấy một thân ảnh thanh tú cầm theo chiếc xẻng cao bằng một người, lại lom khom làm gì dưới mặt đất. Đi đế gần nhìn lại, hóa ra là tiểu thái giám mới tới Thịnh An.

“Đã trễ thế này, còn đang làm cái gì vậy?”

Lý Tâm Ngọc hiếu kỳ hỏi một câu, Thịnh An lại như là thỏ con bị người khác dọa hoảng, buông xẻng ngắc ngắc ngứ ngứ đáp: “Công, công…”

Lý Tâm Ngọc cười: “Bản cung không phải công công.”

“Công chúa điện hạ.” Thịnh An vội vội vàng vàng quỳ xuống dập đầu, lòng bàn tay đỡ trán, tạo nên một tư thế cục kỳ tiều tụy: “Trời lạnh mặt đất đóng băng, tiểu nô sợ công chúa trở về sẽ trượt chân, nên mới mạo muội tự mình làm chủ đem xẻng đi phá băng.”

Lý Tâm Ngọc nương theo ánh đèn dưới mái hiên, phát hiện trên cổ tay bị lộ ra khỏi áo của hắn ngang dọc đầy vết thương, dường như là dấu vết bị roi quật. Không phải là hạ nhân trong Thanh Hoan điện xa lánh ngược đãi hắn chứ? Chung quy cũng là một tiểu lang quân thanh tú nghe lời, Lý Tâm Ngọc lòng sinh trắc ẩn, ngồi xổm người xuống sờ cổ tay hắn, hỏi: “Ngươi bị thương?”

Thịnh An hai vai run lên, vội thu tay về, đem tay áo kéo xuống một chút, nhỏ giọng nói: “Tiểu nô không cẩn thận té bị thương.”

Lý Tâm Ngọc không phải đồ ngốc, làm gì có chuyện té bị thương tạo thành dấu vết như vậy? Thịnh An không nói, Lý Tâm Ngọc cũng không hỏi lại, chỉ hướng vào bên trong phòng lên tiếng: “Ma ma.”

Chưởng sự ma ma hô một tiếng, xoa tạp dề từ trong trắc điện đi ra, cười hỏi: “Công chúa có gì dặn dò sao?”

“Đi lấy một chút thuốc bôi ngoài da dùng cho ngoại thương đến đây, ban cho Tiểu An.” Nói xong, nàng cúi người nâng Thịnh An lên: “Trên mặt đất lạnh, đừng quỳ nữa.”

Thịnh An lộ ra thần sắc mừng rỡ, lúc nói lời cảm ơn âm thanh đều phát run. Lý Tâm Ngọc tiến vào tẩm điện, chưởng sự ma ma sớm đã đốt than, bên trong phòng ấm áp. Hồng Thược thay Lý Tâm Ngọc cởi xuống áo choàng, hỏi: “Tuyết Cầm sao không cùng công chúa trở về?”

“Nàng và Bùi Mạc còn có việc, là ta phái bọn họ ra ngoài.” Lý Tâm Ngọc rửa sạch tay trong bồn nước nóng, bốc một khối đường dẻ cao lên ăn, lại dặn dò Hồng Thược: “Ngươi đi nói cho thị vệ bên ngoài, để bọn họ giữ cửa cho Bùi Mạc và Tuyết Cầm.”

Hồng Thược nhận lệnh, lại thay Lý Tâm Ngọc trải giường, sau đó mới lui ra làm việc. Lý Tâm Ngọc ngồi trước gương tẩy đi lớp trang điểm, dùng vải bông lau đi son môi, ánh mắt nàng tối đen, lập tức đem vải bông nắm chặt trong tay, rơi vào trầm tư rất lâu. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến, đã rất lâu rồi nàng chưa thấy Bạch Linh, cũng không biết thương thế của nàng đã phục hồi đến đâu rồi. Dù sao cũng là thiếp thân hộ vệ bên cạnh mình, Lý Tâm Ngọc muốn qua thăm nàng một lúc.

Nghĩ như vậy, Lý Tâm Ngọc một lần nữa mặc lên áo choàng, đẩy cửa đi về phía thiên gian. Thịnh An vẫn còn ở trong viện phá băng, nhìn thấy Lý Tâm Ngọc ăn mặc chỉnh tề ra cửa, liền ân cần hỏi: “Công chúa muốn đi đâu? Để tiểu nô đốt đèn dẫn đường cho người nhé.”

“Mấy bước đi mà thôi, không cần.” Lý Tâm Ngọc đáp, “Trên tay ngươi có vết thương, về sớm một chút nghỉ ngơi đi.”

Thịnh An không hé răng, có chút thất vọng đứng tại chỗ. Lý Tâm Ngọc cũng không để ý, nhưng khi nàng đi qua chỗ hành lang gấp khúc, mặt đất bằng lại nhấc lên một trận gió lạnh biến hóa kỳ lạ, sau đó hàn quang thoáng qua, trước mắt phảng phất một mảng tối mù đen kịt.

Ta mù rồi sao?!!!

Đây là phản ứng đầu tiên của Lý Tâm Ngọc. Sau đó nàng mới phát hiện ra không đúng, có ánh sáng, là hàn quang phát ra từ đao kiếm sắc lạnh. Lý Tâm Ngọc ngẩng đầu lên, mơ hồ thấy cây đèn bị dập tắt ở trong bóng đêm lung lay, tâm nến bên trong không biết bị thứ gì cắt đứt. Bốn phía rơi vào một mảnh kỳ dị hắc ám. Lý Tâm Ngọc trong lòng mát lạnh, quay người trốn sau cột nhà sơn đỏ, vô thức muốn hô lên, lại phát hiện một thân ảnh quen thuộc vọt ra từ khúc quanh, nạt nhỏ: “Công chúa cẩn thận!”

Lý Tâm Ngọc còn chưa kịp phản ứng, liền bị thân ảnh kia thật nhanh đẩy vào phòng trống bên cạnh.

“Tiểu An?” Lý Tâm Ngọc nhận ra tiếng Thịnh An, cũng bất chấp chính mình ngã xuống đất bẩn, khẩn trương hỏi: “Là có thích khách sao?”

Thịnh An bỗng nhiên đóng cửa lại, đưa lưng về phía nàng hít sâu một hơi, cũng không biết là bởi vì sợ hay là vì cái gì khác, đôi tay hắn đầy vết thương xiết chặt cánh cửa, thân hình khẽ run. Trong khoảnh khắc, hắn xoay người lại, đôi mắt giống như hai mảnh lưỡi dao, chiết xạ ra ánh sáng lành lạnh. Hắn đi về phía trước hai bước, tay đưa vào trong tay áo, tựa như đang cầm thứ gì, nói: “Đúng vậy, công chúa, có thích khách.”

Nhìn thấy ánh mắt kia của Thịnh An, chỉ trong một cái chớp mắt, Lý Tâm Ngọc liền hiểu ra tất cả. Chính xác là có thích khách, chỉ là nàng chưa từng nghĩ đến, thích khách lại chính là vị tiểu thái giám mà thái tử ca ca tự tay đưa tới đây.

Gió xuân se lạnh, Lý Tâm Ngọ bị dọa đến một thân cứng ngắc lạnh băng. Nàng tỉnh táo ngắm nhìn bốn phía, phát hiện đây là gian nhà kho chứa đầy tạp vật, mờ tối chật chội, trừ cửa ra vào, ngoài ra không có cửa sổ hay nơi nào có thể trốn. Thịnh An ngăn ở cửa, Lý Tâm Ngọc không dám tuỳ tiện kêu to, rất sợ kích thích đến hắn. Nàng hơi lui về phía sau một bước, trong lòng tính toán như thế nào mới có thể tới gần cửa chạy thoát thân, lại làm thế nào mới có thể hấp dẫn thị vệ tuần tra bên ngoài…

Thịnh An tiến thêm một bước, nàng lui về phía sau một bước, cho đến khi không thể lui được nữa, phần eo đụng vào một khối ván gỗ hình tròn.

“Thịnh An, không biết thích khách có còn trong phủ hay không? Ngươi ra đi xem một chút.” Lý Tâm Ngọc làm bộ cái gì cũng không nhìn ra, giả vờ hồ đồ ngây thơ, tận lực khống chế tiếng nói đang phát run trở nên bình ổn. Thịnh An không có động, chỉ là thân hình khẽ run, đáy mắt hiện lên hai hàng ướt át dễ dàng thấy được. Hắn đang khóc, nghẹn giọng đáp: “Đừng sợ, công chúa, sẽ không đau.”

Nói xong, đem bàn tay giấu kỹ trong tay áo nãy giờ lấy ra, trong lòng bàn tay siết chặt một thanh dao găm. Bộ dạng hắn một bên cầm dao một bên rơi lệ thật sự là đáng sợ, Lý Tâm Ngọc không khỏi cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

….

Nửa canh giờ trước, Dục Giới Tiên Đô.

Bùi Mạc dừng bước lại, quay đầu nhìn Liễu Phất Yên: “Ngài có ý gì? Nàng từng làm gì với ta?”

Lửa lớn vẫn đang tiếp tục cháy, Liễu Phất Yên đứng ngược sáng, mỗi một sợi tóc sau lưng nàng đều đang phát sáng, diễm lệ vô song, lại giống như phượng hoàng rực lửa sắp dục hỏa trùng sinh.

“Con có nhớ, lần đầu tiên gặp mặt Lý Tâm Ngọc như thế nào không?” Liễu Phất Yên nghiêng đầu, lộ ra sau gáy một mảnh da thịt trắng như tuyết. Chỗ đó có một khối hình xăm màu xanh đen xấu xí, giống như đúc hình xăm nô lệ của Bùi Mạc.

“Mùng 7 tháng tám, Bích Lạc cung nô lệ doanh.” Bùi Mạc biểu tình yên ổn, hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”

“Con có từng nghĩ tới, nàng đường đường đế cơ, vì sao lại xuất hiện ở cái loại địa phương đó? Lại vì sao lại trùng hợp cứu mạng con?”

Liễu Phất Yên lộ ra một nụ cười bi thương, ngước đôi mắt đẹp sâu không thấy đáy nhìn Bùi Mạc không chớp mắt, than thở: “Đứa trẻ ngốc, đó là bởi vì người hạ lệnh giết con, chính là Lý Tâm Ngọc nàng đó!”

Nghe nói, con ngươi Bùi Mạc co rụt lại, trong đầu giống như nổ tung một tiếng vang thật lớn, khắp thế giới đều là một mảnh màu trắng gai mắt. Hắn trầm mặc một lúc lâu, mới tìm lại thanh âm của mình, hỏi: “Ngài nói cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play