Chớp mắt đã đến mồng một tháng 12, trong Thanh
Hoan điện, Lý Tâm Ngọc mặc bộ đồ xanh nhạt của nữ nô, hào hứng với kế
hoạch xuất cung đến Dục Giới Tiên Đô.
“…Đến lúc đó ta giả dạng thành cung nữ, ngươi hóa thành Thái giám, chúng ta
đi theo xe ngựa của Hoàng huynh xuất cung, đến Phượng lâu sẽ đổi lại áo
quần.” Nói rồi Lý Tâm Ngọc đem bộ đồ Thái giám màu nâu đất nhét vào tay
Bùi Mạc:“Mau thay đi.”
Bùi Mạc không thích áo quần hoạn quan, nhưng thấy kế hoạch xuất cung của Lý Tâm Ngọc ấp ủ đã lâu, không nỡ làm phật ý nàng. Hắn do dự trong nháy
mắt liền nhận lấy đồ từ Lý Tâm Ngọc rồi đi thay.
Đã là thiếu niên anh tuấn thì với dáng người của hắn, khoác lên mình bộ đồ thái giám vẫn toát lên khí chất không ai có được. Nội thị bên cạnh Lý
Tâm Ngọc đều là nam thanh nữ tú, nhưng nếu so với Bùi Mạc thì dường như
tất cả mọi người đều trở nên tầm thường, mất hết vẻ đặc biệt.
Thấy Lý Tâm Ngọc nhìn mình chằm chằm, Bùi Mạc đặt hai tay lên chuôi kiếm, nghiêng đầu hỏi:“Khó nhìn lắm sao?”
“Đẹp, đẹp!” Lý Tâm Ngọc khẽ mỉm cười, gật đầu:“Ngay cả người đã nhìn mỹ nhân
đến quen mắt như bổn cung mà vẫn không nhịn được cảm thán ngươi đây
này.”
Thường thấy mỹ nhân? Bùi Mạc chau mày, trầm giọng hỏi:“So với 26 tên nam sủng của công chúa thì sao?”
Không có thì lấy đâu ra mà so với sánh, Lý Tâm Ngọc hối hận trách mình chém
gió quá đà, chém đến 26 tên nam sủng, khiến tên tiểu tử Bùi Mạc một mực
cho là thật, từ sau chuyện mất mặt vì bị cự tuyệt làm nam sủng, hắn liền chăm chỉ không ngừng nhắc đến 26 tên nam sủng vốn không tồn tại làm
địch để đấu tranh.
Lý Tâm Ngọc không biết trả lời thế nào, bèn tránh ánh mắt mắt hắn làm lơ nói:“Đi thôi!”
Hai người đến cổng thành, xe ngựa của Lý Tấn đã đứng chờ sẵn. Lý Tâm Ngọc
biết Lý Tấn không thích Bùi Mạc, liền nhấc cằm ra hiệu cho Bùi Mạc ra
đứng sau xe ngựa còn mình thì vén rèm bước lên xe, cười đến cong cả
mặt:“Hoàng huynh, muội đến rồi!”
Hôm nay sắc mặt thái tử không được tốt, mày dài nhăn lại, tràn đầy vẻ u ám. Tầm mắt hắn ghim vào hai búi tóc trên đầu Lý Tâm Ngọc, vỗ vỗ vị trí bên người mình, trầm giọng nói:“Lại đây ngồi đi.”
Lý Tâm Ngọc “aiz” một tiếng, dè dặt đến bên chỗ Lý Tấn ngồi, hỏi:“Hoàng
huynh có chuyện gì không thoải mái à? Hạ nhân làm sai chuyện gì khiến
huynh tức giận à?”
Lý Tấn lắc lắc đầu.
“Nội quan lại đến quở trách huynh?”
Lý Tấn vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Tâm Ngọc, không trả lời mà hỏi lại:“Tên đả nô kia sao lại ở đây?”
Lý Tâm Ngọc thấp thỏm, hóa ra vẻ mặt này khó chịu này là vì Bùi Mạc, liền
nói:“Hắn ở phía sau mà, huynh yên tâm, muội đã để Bạch Linh trông chừng
hắn, tuyệt đối không thể hắn trên đường bỏ trốn.”
“Tên đả nô ấy tên gì?” Lúc nói câu này, Lý Tân không kìm được run chân, lộ rõ vẻ buồn bực.
Lý Tâm Ngọc lại hốt hoảng, có dự cảm không lành, nhỏ giọng đáp:“A Mạc.”
“A Mạc?” Lý Tấn nở nụ cười nhẹ, ánh mắt mỗi lúc một nham hiểm:“Hắn họ gì?”
“…..” Lý Tâm Ngọc nói:“Nô lệ thôi mà, họ vốn đã không còn rồi.”
Lý Tấn không hề hài lòng với câu trả lời này, cười quái dị nhưng ngữ khí
lạnh lùng:“Thế sao ta lại nghe ngươi ngầm gọi hắn là …Tiểu, Bùi, Mạc!”
Quả nhiên, hắn đã biết rồi.
Lý Tâm Ngọc sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, có thể giấu thân phận của
Bùi Mạc nhất thời nhưng không giấu nổi cả đời. Chỉ là nàng không ngờ tới ngày đó lại đến nhanh đến vậy.
Xem ra, miệng lưỡi của bọn người Thanh Hoan điện cũng không phải dạng vừa.
“Hoàng huynh…”
“Nhìn vẻ mặt ngươi thế, chắc sớm biết hắn họ Bùi rồi? Cũng biết hắn là con
của Bùi Hồ An đúng không?” Lý Tấn càng nghĩ càng giận, lớn tiếng
nói:“Tâm Nhi, sao muội hồ đồ thế! Cha hắn giết mẹ chúng ta, cha chúng ta lại giết cả gia tộc nhà hắn, ngươi đem kẻ có huyết hải thâm thù với
chúng ta về đặt bên người!! Lần trước ngã đến giờ đầu óc vẫn chưa bình
thường sao!!”
Lý Tấn có chút không kiềm được, Lý Tâm Ngọc không muốn đổ dầu vào lửa, chỉ tận lực dùng ngữ điệu ôn hòa giải thích:“Hoàng huynh, trong lòng huynh
và muội đều hiểu rõ, thậm chí ngay cả phụ hoàng biết, Bùi gia ám sát
Hoàng hậu là án oan. Bùi Hồ An trước giờ hữu dũng vô mưu, sẽ không ngu
muội đến mức dùng mũi tên có khắc huy hiệu của gia tộc đi giết mẫu hậu
của chúng ta…”
“Cho dù Bùi gia ám sát Hoàng hậu là giả nhưng Lý gia tàn sát gia tộc của hắn là thật! Chúng ta có thể không hận Bùi gia nhưng hắn nhất định hận
chúng ta đến thấu trời, hận từng người một, kể cả muội!!”
Nói xong, Lý Tấn thở hồng hộc:“Nhất định phải giết hắn!”
Trí nhớ của kiếp trước như thủy triều ập tới, Lý Tâm Ngọc còn nhớ, hôm đó
cũng là một ngày đông lạnh, tư tình giữa nàng và Bùi Mạc bị Thái tử phát giác, hoàng huynh giận đến không kìm được, ra lệnh cho mười mấy tên
lính trấn áp hắn giữa tuyết, lớn tiếng quát:“Ai cũng có thể ở bên Tâm
Nhi, trừ người của Bùi gia!”
Sự việc ở Thanh Hoan điện thực sự quá lớn, kinh động đến cả Hoàng thượng.
Lý Thường Niên khoác áo choàng mỏng, dáng người yếu ớt đứng dưới tuyết
trắng xóa. Tầm mắt vẩn đục đảo quanh rồi dừng lại trước thiếu niên anh
tuấn dưới màn tuyết, lại đảo mắt qua Lý Tân đang nổi giận đùng, lại nhẹ
nhàng nhìn Lý Tâm Ngọc.
Cả thành Trường An bao phủ trong tuyết. Lý Thường Niên đứng dưới cây hạnh già đã phủ toàn tuyết, chỉ nói hai câu:
Câu đầu tiên hỏi nàng:“Tâm Nhi, con có biết Bùi gia là ai không?”
Đế Vương dù già, uy nghiêm vẫn đó, trong nháy mắt, Lý Tâm Ngọc cảm thấy sợ hãi. Không phải sợ mình chết, mà sợ Bùi Mạc chết.
Vì vậy, nàng đã gây ra một sai lầm, lựa chọn phương thức ngu xuẩn nhất kết thúc tình cảm hoang đường này. Nàng đáp:“Con biết, phụ hoàng. Chỉ là
một nam sủng thôi mà, chỉ là vui đùa qua đường thôi.”
Lý Thường Niên gật đầu, câu thứ hai nói ra không phải khẩn cầu mà là mệnh
lệnh:“Võ tướng Quách Hầu nắm trong tay trọng binh, con trai hắn Quách
Tiêu dáng vẻ đạo mạo, trẫm sẽ làm chủ tứ hôn, truyền ngươi thành thân
với hắn.”
Bốn
chữ “vui đùa qua đường”, đồng ý gả cho Quách Tiêu, đây có lẽ là câu nói
ngu xuẩn nhất mà kiếp trước nàng từng nói, là việc làm sai lầm nhất nàng từng làm. Bởi vì từ thời khắc đó, nàng thấy rõ sự sụp đổ trong mắt Bùi
Mạc, sau đó thì…không có sau đó nữa.
Lý Tâm Ngọc nhờ nói lời ngả ngớn mới cứu được Bùi Mạc, bởi dù sao cũng sẽ chẳng sai quan tâm sự sống chết của một nam sủng.
Nàng bắt đầu thử tìm hiểu Quách Tiêu nhưng lại xem nhẹ sự thất vọng ngày một tăng trong mắt Bùi Mạc. Yêu mà không có được, thất vọng đến cực điểm
biến thành thù hận đến thấu xương.
Lúc ấy, Bùi Mạc đỏ mắt, lần này đến lần khác nói với nàng:“Ngươi đừng lấy
Quách Tiêu, cũng đừng đi tìm nam nhân khác, đợi ta, đợi ta có được
không?”
Ánh mắt hắn vừa mờ mịt vừa bất lực, ăn nói luống cuống mang theo ngữ khí cầu
xin, đó là lần duy nhất Lý Tâm Ngọc thấy bộ dạng chật vật đến đau lòng
của hắn.
Sau đó nữa, Bùi Mạc dùng dao khoét bỏ cái hình xăm nô lệ ngay trước mặt nàng,
bao hoan ái cũng theo dòng máu hắn trôi đi triệt để, không còn lại gì.
Hắn nói:“Lý Tâm Ngọc, rồi sẽ có một ngày ta khiến nàng can tâm tình nguyện
thuần phục ta, không dám nhìn nam nhân khác dù chỉ một chút!”
Hắn kiên quyết ra đi, từ đó biệt tích, chỉ có chiến trường đẫm máu, sinh tử hai ngả…
Lý Tâm Ngọc không muốn lại bị lộ như kiếp trước nữa, nàng phải kiên cường, kiên cường hơn nữa. Huống hồ kiếp này giữa nàng và Bùi Mạc vô cùng
trong sạch, chỉ cần nàng đủ tốt, với tính tình của Bùi Mạc có lẽ sẽ bị
nàng cảm hóa, sẽ can tâm tình nguyện trút bỏ hận thù.
Nàng hiểu rõ tính cách Lý Tấn, vô cùng ngang ngược, chỉ có thể thuận theo
hắn, nếu trong lúc hắn đang tức giận còn dám chống đối hậu quả càng
nghiêm trọng. Hắn không lén khử Bùi Mạc là đã nể mặt muội muội nàng lắm
rồi.
“Hoàng
huynh, nếu như hắn là kẻ nguy hiểm, muội tự khắc sẽ nhìn ra.” Suy nghĩ
một chút, lại nói thêm:“Giết hắn rồi thì còn gì vui nữa? Để hắn làm đả
nô của muội, dày vò hắn từ từ, không phải sẽ thú vị hơn sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt Lý Tấn mới bớt đi chút phẫn nộ:“Ngươi coi hắn là đồ chơi?”
Lý Tâm Ngọc gật đầu, ánh mắt cật lực thể hiện sự thành thực.
Lý Tấn thở nhẹ một hơi, chân cũng không run run nữa, lát sau mới
nói:“Nhưng Tâm Nhi à, ánh mắt hắn quá nguy hiểm, ta sợ ngươi không khống chế nổi hắn.”
“Không có đâu, ngựa càng mạnh thuần phục mới có cảm giác.” Lý Tâm Ngọc nhỏ nhẹ nũng nịu:“Ca ca tốt bụng à, van huynh đó! Đừng nói chuyện Bùi Mạc cho
phụ hoàng, phụ hoàng vốn không khỏe, muội sợ người lo lắng.”
“Đã sợ kích động đến phụ hoàng mà còn làm.” Bên trong xe ngựa, Lý Tấn
nghiêm mặt:“Tâm Nhi, muội vui đùa thì được, nếu như là động lòng, hoặc
tên kia có ý nghĩ trả thù, nói gì thì nói ca ca cũng sẽ giết hắn!”
Lý Tâm Ngọc biết hắn đã nguôi ngoai rồi, mừng thầm trong bụng, cười
nói:“Hoàng huynh là tốt nhất, sau này muội sẽ nghe lời hoàng huynh
tất.”
Lý Tấn
vẫn có chút khó chịu, đưa tay véo véo tai nàng, than thở:“Đến là chịu
với muội, con của kẻ thù cũng dám nuôi, nếu thật sự sinh chuyện, phụ
hoàng sẽ làm thịt ta mất.”
Xe ngựa đung đưa, Lý Tâm Ngọc nháy mắt mấy cái với Lý Tấn, cười nịnh nọt:“Có ca ca ở đây, ai dám làm gì muội chứ?”
Nghe vậy, Lý Tấn nghiêng đầu, che giấu vệt đen vừa lóe lên trong mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT