Cái bóng di chuyển nhanh như chớp, nhưng không
kịp: cái bình đã đập vào cánh tay đang giơ ra của người kia trước khi
bay khỏi tay Tessa, đập vào tường và vỡ tan tành. Những mảnh vụn lả tả
rơi xuống trong tiếng hét của người lạ mặt.
Đó rõ ràng là giọng nam giới. Tiếp theo đó, Tessa được nghe một loạt những câu chửi thề.
Cô lùi lại rồi lao ra cửa – nhưng nó đã bị đóng sập lại và mặc cho cô vặn
nấm đấm thế nào, cánh cửa cũng không xuy xuyển. Luồng ánh sáng chói mắt
bừng chiếu trong căn phòng hệt như một vầng mặt trời.
Một người con trai đang đứng trước mặt cô. Anh không lớn hơn cô là mấy – có lẽ chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi. Anh mặc đồ như công nhân – áo
khoác đen bạc màu, quần vải đi cùng đôi giày đã xờn rách. Anh không mặc
áo chẽn, trên ngực và eo là những sợi dây da giăng chằng chịt, đeo đủ
các loại vũ khí, từ dao găm tới dao nhíp và những lưỡi dao trông như
được làm bằng băng. Anh đang cầm viên đá tỏa ánh sáng chói mắt trên tay
phải. Bàn tay trái với những ngón tay dài thanh mảnh đang chảy máu do bị những mảnh bình vỡ cứa vào.
Nhưng đó không phải những điều làm cô đứng hình. Anh có gương mặt điển trai
nhất cô từng thấy. Mái tóc đen rối và đôi mắt xanh trong vắt. Đôi gò má
duyên dáng, đôi môi dày và hàng mi dài rợp xuống. Đến cái cần cổ trông
cũng vô cùng hoàn mĩ. Anh giống hệt những gì cô hằng tưởng tượng về nam
chính trong một cuốn tiểu thuyết. Tất nhiên trong tưởng tượng không có
khoản cô được nam chính hoa tay múa chân nguyền rủa.
Có vẻ anh đã nhận ra Tessa đang nhìn mình nên dừng lại. “Em làm đứt tay
anh rồi,” anh nói. Giọng anh mới dễ nghe làm sao. Mang khẩu âm Anh. Rất
bình thường. Anh nhìn tay mình với vẻ buộc tội. “Em có thể giết chết anh đấy nhé.”
Tessa trố mắt nhìn. “Anh là Ông Chủ à?”
Anh nghiêng đầu. Máu chảy lấm tấm xuống sàn. “Ôi trời, anh mất máu
nhiều quá. Anh chết mất.”
“Anh là Ông Chủ à?”
“Ông Chủ?” Anh hơi ngạc nhiên trước kiểu gặng hỏi của Tessa.”Là “người tài giỏi” trong tiếng latinh phải không?”
“Em…” Tessa càng lúc càng cảm thấy như đang mắc kẹt trong một giấc mơ kỳ quái. “Chắc thế.”
“Anh giỏi nhiều thứ lắm. Xác định các con phố của Luân Đôn này, nhảy điệu
Cadri này, rồi cả cắm hoa Nhật Bản, giả ngốc, giả bộ không xỉn hay dùng
vẻ quyến rũ để làm vui lòng phái nữ nữa…”
Tessa nhìn chằm chằm.
“Lạy đấng Ala,” anh tiếp tục, “nhưng chưa có ai gọi anh là “người tài giỏi” hay “Ông Chủ” hết. Đáng tiếc hơn…”
“Giờ anh có xỉn không đấy?” Tessa hỏi cực kỳ nghiêm túc, nhưng ngay khi lời
nói vừa rời đầu lưỡi, cô biết mình thật khiếm nhã – hay tệ hơn, cô đang
tán tỉnh anh. Đấy là chưa kể anh đang đứng vững thế kia cơ mà. Cô đã
thấy Nate say xỉn quá nhiều nên biết chứ. Chắc anh chàng này bị điên
thôi.
“Hỏi rất thẳng thắn, nhưng chắc em là người Mỹ, đúng không?” anh tỏ vẻ hào hứng. “Đúng, nghe giọng là biết. Vậy em tên gì?”
Tessa choáng váng nhìn. “Tên em á?”
“Bộ em không biết hả?”
“Anh… anh đùng đùng lao vào phòng em, dọa em sợ chết khiếp, và giờ anh hỏi tên em sao? Vậy tên anh là gì nào? Và anh là ai?”
“Anh là Herodale,” chàng trai kia vui vẻ đáp. “William Herodale, nhưng mọi
người thường gọi anh là Will. Đây là phòng của em thật sao? Trông không
được đẹp lắm nhỉ?” anh vẩn vơ đi ra cửa sổ rồi dừng lại xem xét chồng
sách trên táp đầu giường, rồi tới cái giường. Anh vẫy tay về đám dây
thừng. “Em thường ngủ trong tư thế bị trói trên giường à?”
Lạ thật, tronh tình thế này mà cô vẫn ngượng chín mặt được. Cô có nên nói
thật không? Liệu anh có thể là Ông Chủ không nhỉ? Nhưng nói thật, một
người có dáng vẻ thế kia không cần phải trói một tiểu thư nào để buộc
cô ta kết hôn với mình.
“Đây. Cầm lấy.” Anh đưa cô viên đá phát sáng. Tessa cầm lấy, cứ nghĩ nó sẽ
làm bỏng tay cô, nhưng trái lại, nó khá lạnh. Ngay khi chạm vào lòng bàn tay cô, ánh sáng của nó dịu lại. Cô thất vọng nhìn anh, nhưng anh đã ra cửa sổ và nhìn ra ngoài, có vẻ chẳng buồn quan tâm tới cô. “Tiếc là
chúng ta đang ở tầng ba. Anh có thể nhảy xuống ngon lành, nhưng chắc em
chết mất. Không, chúng ta phải ra cửa và tìm cách trốn ra.”
“Đi ra… Sao cơ?” Tessa cảm thấy hơi bối rối và lắc đầu. “Em không hiểu.”
“Sao em lại không hiểu được nhỉ?” Anh chỉ chồng sách của cô. “Em đọc tiểu
thuyết. Rõ ràng là anh tới đây cứu em. Anh không giống ngài Galahad à?”
Anh giơ tay rất kịch. “Ta có thể lấy một địch mười. Vì ta mang trái tim
trinh bạch…”
Từ đâu đó trong căn nhà có tiếng vọng tới. Đó là tiếng đóng cửa. Will nói
một từ ngài Galahad không bao giờ nói và nhảy xuống khỏi cửa sổ. Anh
tiếp đất kèm theo một cái nhăn mặt và bực bội nhìn bàn tay bị thương.
“Anh sẽ lo vấn đề này sau. Đi nào…” Anh chỉ thẳng vào cô, trong mắt anh
lên vẻ dò hỏi.
“Gray,” cô lí nhí đáp. “Theresa Gray.”
“Gray à,” anh nhắc lại. “Vậy đi nào, Gray.” Anh đi qua cô, tiến về cánh cửa, vặn nắm đấm và kéo…
Cửa không suy xuyển.
“Không được đâu,” cô nói. “Cửa này không mở được từ bên trong.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT