Phải mất rất lâu Jem mới nối lại xong bộ cương
ngựa và tới khi anh đi qua cổng Học Viện và thắng con Xanthos lại ở chân thềm thì mặt trăng đã lên quá cao.
Balios đang tự do ở đó và có vẻ kiệt sức. Will hẳn đã phi như điên dại, Jem
nghĩ, nhưng ít nhất cậu ấy cũng đến nơi an toàn. Điều này cho anh chút
an tâm sau khi hoảng hốt thấy cánh cửa Học Viện mở rộng. Nó cho anh cảm
giác khó chịu như khi nhìn một khuôn mặt thiếu mắt hay bầu trời không có sao. Nó đơn giản là không nên như vậy.
Jem cất giọng. “Will?” anh gọi. “Will, bồ nghe thấy tôi không?” Khi không
có tiếng đáp, anh nhảy xuống khỏi ghế xà ích và kéo cây gậy xuống theo.
Anh hơi tì lên đó. Cổ tay anh bắt đầu đau khiến anh lo lắng.
Khi tác dụng của bột quỷ tan đi, anh thường thấy các khớp xương từ từ ê
buốt tới khi toàn cơ thể nóng như bị thiêu. Nhưng giờ anh không thể chịu được cơn đau đó. Anh còn phải nghĩ tới Will và Tessa. Anh không thể
quên hình ảnh cô trền thềm, nhìn anh trong khi anh nói những từ cổ xưa
đó. Cô có vẻ rất lo, và ý nghĩ rằng cô có thể đang lo cho anh khiến một
niềm vui bất chợt dâng lên trong anh.
Anh quay người định bước lên thềm và dừng lại. Ai đó đang bước xuống. Không phải một người - mà là một đám đông. Họ đứng ngược với ánh sáng Học
Viện, và anh đứng chớp mắt nhìn họ một lúc mà chỉ thấy những bóng đen.
Một vài có vẻ bị tật.
“Jem!” Một giọng quen thuộc buồn bã vang lên.
Jessamine.
Kích động, Jem vội chạy lên thềm rồi dừng lại. Trước mặt anh là Nathaniel
Gray với cái áo rách lốm đốm máu. Đầu anh ta quấn băng đẫm máu ở thái
dương bên phải. Anh ta có vẻ buồn bã.
“Jem!” Jessamine hét lên. “Nate nói dối. Hắn cùng phe với Mortmain - Mortmain là Ông Chủ, chứ không phải de Quincey…”
Nathaniel quát lên với người máy đằng sau. “Bịt mồm nó lại.” Cánh tay kim loại
của nó ôm chặt Jessamine, khiến cô nàng im lặng, gương mặt trắng bệch vì đau đớn. Cô nàng đảo mắt về phía người máy bên phải Nathaniel. Jem nhìn theo và thấy nó đang cầm cái hộp Pyxis bằng vàng trong tay.
Thấy vẻ mặt anh, Nate cười. “Không một sinh vật nào, trừ Thợ Săn Bóng Tối có thể chạm vào nó,” anh ta nói. “Nhưng người máy không được coi là sinh
vật.”
“Đây là mục đích của toàn bộ chuyện này sao?” Jem sửng sốt. “Pyxis? Anh dùng nó làm gì chứ?”
“Chủ nhân của tôi cần năng lượng quỷ và ngài sẽ có nó,” Nate long trọng
tuyên bố. “Và ngài sẽ không thể quên tôi đã dâng nó cho ngài.”
Jem lắc đầu. “Vậy rồi ông ta sẽ cho anh cái gì nào? Anh phản bội em mình để đổi lấy cái gì? Ba mươi đồng bạc chăng?”
Nate cau có và trong một lát, Jem nghĩ anh có thể nhìn qua cái mặt nạ đẹp mã để thấy cái thật sự ẩn bên dưới - gì đó hiểm ác và ghê tởm khiến Jem
muốn tránh xa. “Thứ đó,” anh ta nói, “không phải em gái tôi.”
“Thật không khó để tin,” Jem chẳng thèm giấu sự căm ghét, “rằng anh và Tessa
chẳng có chung lấy một giọt máu nào, đúng ko ? Cô ấy tốt hơn anh rất
nhiều.”
Nathaniel nheo mắt. “Nó chẳng liên quan tới tôi. Nó thuộc về Mortmain.”
“Tôi không biết Mortmain hứa gì với anh,” Jem nói, “nhưng tôi có thể thề nếu anh làm hại Jessamine hay Sophie - và nếu anh dám mang Pyxis đi - Clave sẽ săn lùng và giết anh.”
Nathaniel chậm rãi lắc đầu. “Cậu không hiểu đâu,” anh ta nói. “Không một nephilim nào hiểu được. Các cậu chỉ có thể giữ mạng cho tôi là cùng. Nhưng Ông
Chủ sẽ cho tôi cuộc sống vĩnh cửu.” Anh ta quay sang người máy bên trái
đang cầm hộp Pyxis. “Giết hắn,” anh ta nói.
Người máy lao tới. Nó nhanh hơn đám người máy Jem đã gặp trên cầu
Blackfriars. Anh chỉ kịp bấm cho con dao ở cuối cây gậy bật lên và giơ
cao trước khi thứ đó lao tới. Nó rít lên như một con tàu đang phanh lại
khi Jem đâm dao vào ngực và xẻ đôi lớp da kim loại của nó. Nó tránh ra
và trên người nảy lên những tia lửa đỏ.
Nate, bị dính lửa, liền la lên và nhảy lùi lại, dập đám lửa đang đốt vài lỗ
trên quần áo anh ta. Jem nhân cơ hội nhảy lên hai bậc cầu thang và đập
vào lưng Nate bằng sống dao, khiến anh ta khuỵu xuống. Nate quay lại tìm người máy bảo vệ mình, nhưng nó đang lảo đảo đi trên cầu thang, những
đốm lửa đồ ào ra từ ngực nó; rõ ràng Jem đã làm hỏng bộ phận máy trung
tâ, của nó rồi. Người máy đang giữ Pyxis đứng im, rõ ràng Nate không
phải ưu tiên hàng đầu của nó.
“Bỏ xuống!” Nate hét lên với những người máy đang giữ Sophie và Jessamine.
“Giết thằng Thợ Săn Bóng Tối kia! Giết hắn, nghe chưa?
Jessamine và Sophie, được thả ra, nhanh chóng thở dốc trên đất nhưng chắc chắn
còn sống. Sự an tâm của Jem chẳng tồn tại đầy gang, khi hai người máy
khác lao tới với tốc độ nhanh khó tưởng. Anh dùng cây gậy đánh vào một
con. Nó nhảy lùi lại ra khỏi tầm gậy còn con khác giơ tay - không hẳn là tay mà là một khối kim loại vuông vức với rìa lởm chởm như cái cưa…
Một tiếng hét vang lên sau Jem, và Henry cầm thanh đao lớn lao tới. Anh ấy
vung mạnh, chém bay cánh tay đang giơ lên của người máy kia. Cánh tay
trượt đi trên nền đá đến tóe lửa và phát ra tiếng xì xì trước khi bùng
cháy.
“Jem!”
Charlotte hét lên cảnh báo, Jem quay lại và thấy người máy thứ hai đang
tiến tới từ đằng sau. Anh cắt cổ nó, để lộ đám ống đồng bên trong, trong khi Charlotte cứa đầu gối nó bằng sợi roi. Nó rít lên the thé và đổ gục xuống đất. Charlotte, gương mặt trắng xanh cau lại, quất roi xuống lần
nữa, trong khi Jem quay lại nhìn Henry với mái tóc đỏ đang lau mồ hôi
trán và hạ dao xuống. Người máy anh ấy vừa tấn công giờ chỉ còn là một
đống sắt vụn trên đất.
Một vài mảnh vụn của đám người máy rải rác trên trảng sân, một vài còn đang bốc cháy, khiến nơi này như một cánh đồng sao xa. Jessamine và Sophie
đang bấu víu vào nhau; Jessamine đỡ cô gái kia. Cổ Sophie tím bầm.
Jessamine nhìn Jem. Anh nghĩ có lẽ đây là lần đầu tiên cô nàng có vẻ
mừng khi thấy anh.
“Nathaniel chạy mất rồi,” cô nói. “Hắn biến mất cùng một người máy nữa… và Pyxis.”
“Chị không hiểu,” gương mặt dính máu của Charlotte lộ vẻ choáng váng. “Anh trai Tessa…”
“Anh ta nói dối từ đầu đến cuối,” Jessamine nói. “Anh ta lừa mọi người đi đuổi theo ma cà rồng để rảnh tay làm việc khác.”
“Chúa ơi,” Charlotte nói. “Vậy de Quincey không nói dối…” Chị lắc đầu như để
tỉnh táo. “Khi bọn chị tới nhà hắn ở Chelsea, bọn chị thấy hắn ở đó cùng tầm sáu bảy ma cà rồng khác - rõ ràng không phải một trăm như Nathaniel nói, và không có một người máy nào ở đó hết. Benedict giết chết de
Quincey, nhưng trước đó hắn cười vào mặt bọn chị vì gọi hắn là Ông Chủ…
bọn chị đã bị Mortmain lừa. Mortmain. Vậy mà chị cứ nghĩ ông ta chỉ là…
chỉ là người phàm.”
Henry ngồi trên bậc thềm và ném cây đao xuống. “Quả là một thảm họa.”
“Will,” Charlotte bối rối nói như đang mơ. “Và Tessa. Họ đâu rồi?”
“Tessa ở trong Đất Thánh. Với Mortmain, Will…” Jessamine lắc đầu. “Em không biết anh ấy ở đây.”
“Cậu ấy ở trong,” Jem nói và đưa mắt nhìn Học Viện. Anh nhớ lại giấc mơ lúc
bị trúng độc - Học Viện bốc cháy, khói bốc lên bầu trời Luân Đôn và đám
người máy đi lại giữa các tòa nhà như những con nhện xấu xí. “Chắc cậu
ấy đi tìm Tessa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT