Tessa thức dậy vào sáng hôm sau khi Sophie bật đèn đầu giường lên. Tessa làu bàu rồi đưa tay lên che đôi mắt đau nhức.
“Nào tiểu thư,” Sophie gọi Tessa với vẻ hồ hởi quen thuộc. “Cô sắp ngủ cả
ngày trời rồi. Giờ đã tám giờ tối và Charlotte bảo tôi phải gọi cô
dậy.”
“Hơn tám
giờ? Tối sao?” Tessa tung chăn và ngạc nhiên khi nhận ra cô vẫn mặc
chiếc váy dính máu khô, giờ đã nhăn nhúm và nhàu nhĩ của Camille. Hẳn cô đã đổ xuống giường khi còn mặc nguyên đồ. Kí ức về đêm qua bắt đầu ào
về: gương mặt trắng bệch của các ma cà rồng, lửa bén lên rèm cửa, tiếng
cười khanh khách của Magnus Bane, de Quincey, Nathaniel, và Will. Ôi,
Chúa ơi, cô nghĩ. Will.
Cô cố quên anh đi và ngồi thẳng dậy, lo lắng nhìn Sophie. “Anh trai tôi,” cô nói. “Anh ấy…”
Nụ cười của Sophie hơi gượng gạo. “Không hề tệ đi, nhưng cũng chẳng khá
hơn.” Thấy vẻ chấn động của Tessa, cô ấy nói thêm, “Giờ cô cần tắm nước
nóng và ăn gì đó. Nếu cô bỏ đói và ở bẩn, anh trai cô cũng chẳng khá
hơn.”
Tessa
nhìn mình. Chiếc váy của Camille rõ ràng đã hỏng - bị tách, dính máu và
tro tàn ở cả tá chỗ. Đôi tất lụa bị rách toạc, cánh tay, bàn chân và bàn tay cô cáu bẩn. Cô không muốn nghĩ tới mái tóc mình. “Có lẽ chị nói
đúng.”
Bồn tắm
hình ô-van có chân nằm sau một tấm bình phong kiểu Nhật ở góc phòng.
Sophie đã đổ nước nóng và giờ bắt đầu nguội. Tessa chui ra sau tấm bình
phong, cởi đồ và thả mình vào bồn tắm. Nước nóng ngập đến vai khiến cô
thấy ấm áp. Cô ngồi im một lúc lâu, để hơi nóng thấm vào những đốt xương lạnh buốt. Sau đó cô từ từ thả lỏng và nhắm mắt…
Kí ức về Will ùa tới. Will, trên căn gác, cách anh chạm vào tay cô. Cách anh hôn cô và đuổi cô đi.
Cô chui xuống nước như để trốn khỏi những kí ức đang cười nhạo mình, nhưng không thành công. Dìm chết bản thân chẳng giúp được gì, cô nghiêm nghị
nhắc nhở mình. Nhưng nếu dìm chết Will… cô ngồi thẳng dậy, cầm lấy bánh
xà phòng oải hương dặt ở cạnh bồn và chà lên tóc và da tới khi nước
chuyển màu đen bị tro và bụi bẩn. Có lẽ cô không thể chà ý nghĩ về ai
đó ra khỏi đầu mình, nhưng thử thì có chết ai?
Sophie đang đợi Tessa khi cô từ sau tấm bình phong bước ra. Một khay đựng bánh sandwich và trà đã sẵn sàng cho cô. Tessa đứng trước gương, để Sophie
giúp mình mặc chiếc váy vàng điểm những đường vặn thừng sậm màu; nó hơi
rối rắm hơn sở thích của Tessa, nhưng Jessamine quá thích mẫu váy này và nhất quyết bắt Tessa phải mặc. Mình không mặc được đồ màu vàng, nhưng
nó quá hợp với một cô gái tóc nâu xỉn như bồ, cô nàng đã nói vậy đấy.
Cảm giác lược chải trên tóc khiến cô rất dễ chịu; nó khiến Tessa nhớ lại
hồi còn bé, cô cũng được dì Harriet chải tóc cho. Cảm giác này quá dễ
chịu nên khi Sophie cất tiếng, cô đã giật mình.
“Hôm qua cô có bắt cậu Herodale uống thuốc được không vậy?”
“Ồ tôi…” Tessa cố bình tĩnh nhưng đã quá muộn; màu đỏ đã nhuộm từ cổ lên
mặt cô. “Anh ấy không muốn,” cuối cùng cô chống chế. “Nhưng cuối cùng
tôi cũng thuyết phục được.”
“Tôi hiểu,” biểu hiện của Sophie không thay đổi, nhưng nhịp chải đầu cho
Tessa gấp rút hơn. “Tôi biết đây không phải việc của tôi, nhưng…”
“Sophie, chị có thể nói mọi điều chị muốn với em.”
“Chỉ là… cậu chủ Will.” Sophie nói liến thoắng. “Cậu ấy không đáng cho cô
quan tâm đâu. Không phải như thế này. Cậu ấy không đáng tin hay đáng cho cô dựa dẫm. Cậu ấy… cậu ấy không như cô nghĩ.”
Tessa đan tay đặt trong lòng. Cô thấy hơi mơ hồ. Chẳng nhẽ mọi chuyện đã tiến xa tới độ mọi người phải nhắc nhở cô ư? Nhưng dù sao có người cho cô
tâm sự về anh cũng tốt. Cô có chút cảm giác như của người đói lả vớ được thức ăn. “Tôi không biết tôi nghĩ về anh ấy ra sao nữa, Sophie ạ. Đôi
lúc anh ấy thế này rồi sau đó lại thế khác, như gió đổi chiều vậy, và
tôi không biết lí do hay có chuyện gì nữa…”
“Không có gì đâu. Chẳng có gì hết. Cậu ấy chẳng quan tâm tới ai ngoài bản thân.”
“Anh ấy quan tâm tới Jem.” Tessa nhẹ nhàng nói.
Cái lược ngừng lại; Sophie dừng lại và đứng đờ người ra. Có gì đó cô ấy
muốn nói, Tessa nghĩ, nhưng phải kìm lòng lại. Nhưng là gì nhỉ?
Cái lược lại tiếp tục chải. “Nhưng chưa đủ.”
“Ý chị là tôi không nên trao trái tim mình cho kẻ không bao giờ quan tâm tới tôi…”
“Không!” Sophie nói. “Còn những điều tệ hơn. Yêu một người không yêu cô cũng
không sao, miễn là họ đáng để cô yêu. Miễn là họ xứng với tình yêu của
cô.”
Cảm xúc
dâng trào trong giọng Sophie khiến Tessa ngạc nhiên. Cô quay lại nhìn cô gái kia. “Sophie, chị có quan tâm tới ai không? Người ấy có phải Thomas không?”
Sophie kinh ngạc. “Thomas ư? Không. Sao cô lại nghĩ thế?”
“À, vì tôi nghĩ cậu ấy quan tâm tới chị,” Tessa nói. “Tôi thấy cậu ấy nhìn
chị. Cậu ấy quan sát khi chị ở trong phòng. Nên tôi nghĩ…”
Cô ngừng nói khi thấy vẻ kinh ngạc của Sophie.
“Thomas sao?” Sophie nhắc lại. “Không, không thể nào. Chắc cậu ấy không có những suy nghĩ ấy với tôi đâu.”
Tessa không định phản đối bởi rõ ràng dù tình cảm Thomas dành cho Sophie là gì, cô gái kia cũng sẽ không đáp lại. Như vậy thì…
“Will?” Tessa nói. “Ý chị là chị từng quan tâm tới Will?” Điều đó giải thích
cho vẻ cay nghiệt và ghét bỏ, nếu tính theo cách Will đối xử với những
cô gái thích anh.
“Will?” Sophie có vẻ cực kỳ hoảng hốt - tới độ quên gọi Will là cậu Herodale. “Cô đang hỏi tôi đã bao giờ yêu cậu ấy không ư?”
“À, tôi nghĩ… tôi nghĩ anh ấy cũng đẹp trai đấy chứ.” Tessa nhận ra cô nói nghe chẳng có lí chút nào.
“Cô không yêu một người chỉ vì ngoại hình của người đó. Ông chủ cũ của
tôi,” Sophie nói, giọng cẩn trọng của cô ấy nhuốm màu phấn khích, vì thế từ “cũ” nghe giống “cú”, “luôn đi săn bắn hổ và các con vật khác ở châu Phi và Ấn Độ. Và ông ấy bảo tôi rằng chúng ta có thể biết một con rắn
hay bọ có độc không, vì những loài có độc thường mang vẻ ngoài bắt mắt
và sặc sỡ. Gương mặt chúng càng đẹp thì chúng càng nguy hiểm. Will là
thế đó. Gương mặt đẹp chỉ che đậy những thứ dị dạng và thối nát bên
trong thôi.”
“Sophie, tôi không biết…”
“Trong cậu ấy có một phần hắc ám,” Sophie nói. “Cái gì đó đen tối và hắc ám
đang được cậu ấy che giấu. Cậu ấy có vài bí mật, kiểu bí mật có thể bào
mòn cô từ bên trong.” Cô ấy đặt cái lược răng bạc xuống bàn và Tessa
ngạc nhiên khi thấy tay cô ấy đang run. “Cô hãy nhớ lấy lời tôi.”
Sau khi Sophie đi, Tessa nắm lấy sợi dây chuyền thiên sứ đặt ở táp đầu
giường và đeo vào cổ. Khi nó nằm trên ngực cô, cô ngay lập tức thấy yên
ổn. Cô đã bỏ nó lại khi hóa thành Camille. Sự hiện diện của nó thật dễ
chịu - và dù cô biết là ngu ngốc - nhưng cô nghĩ nếu cô thăm Nate khi
đeo đồng hồ, anh sẽ cảm nhận được sự hiện diện của nó và cũng thấy dễ
chịu.
Cô nắm
lấy nó mãi khi đóng cửa phòng lại sau lưng, đi xuống hành lang và nhẹ
nhàng gõ cửa phòng anh. Khi không nghe thấy tiếng trả lời, cô vặn nắm
đấm cửa và mở ra. Những tấm rèm đã kéo sang bên để ánh sáng tràn vào nửa căn phòng, và cô thấy Nate đang ngủ. Anh vắt tay lên trán và má đỏ rực
vì cơn sốt.
Nhưng anh không chỉ có một mình. Trên chiếc ghế tựa ở đầu giường là Jessamine với một cuốn sách mở trong lòng. Cô nàng đáp lại cái nhìn ngạc nhiên
của Tessa bằng vẻ lạnh lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT