“Cô Gray, hai phu nhân muốn gặp cô trong phòng của họ.”
Tessa đặt cuốn sách cô đang đọc xuống táp đầu giường, rồi quay ra nhìn
Miranda đứng trước cửa căn phòng nhỏ của cô – hệt như mọi lần, mang tới
tin nhắn giống mọi ngày. Ngay khi Tessa bảo ả đợi ngoài hành lang,
Miranda sẽ rời phòng. Mười phút sau, ả sẽ trở lại và nói hệt như cũ. Nếu Tessa không ngoan ngoãn đi sau vài lần được nhắc nhở, Miranda sẽ kệ cho cô gào thét và đấm đá mà lôi cô xềnh xệch xuống cầu thang, vào căn
phòng nóng hầm hập và nhớp nhúa của Chị Em Hắc Ám.
Suốt một tuần trời đầu Tessa đặt chân vào Ngôi Nhà Hắc Ám – theo như cô đặt – mọi chuyện đều diễn ra như vậy. Về sau, cô nhận ra đấm đá chẳng đem lại lợi ích gì, ngoài làm cô mất sức. Cô nên dành sức vào việc khác thì
hơn.
“Lát nữa đi, Miranda,” Tessa nói. Ả hàu gái ngượng nghịu cúi đầu chào, rời phòng và đóng cửa lại.
Tessa đứng dậy và nhìn quanh căn phòng giam giữ cô suốt sáu tuần. Nó nhỏ, dán giấy dán tường hình hoa và chỉ có vài món đồ nội thất – một chiếc bàn
đơn giản trải vải đăng ten là nơi cô dùng bữa; một chiếc giường hẹp bằng đồng là nơi cô ngủ; một chậu rửa đã nứt cùng cái hũ để cô giải quyết
nhu cầu cá nhân; bậu cửa sổ là nơi cô đặt sách cùng một chiếc ghế nhỏ để cô ngồi viết thư cho anh trai hằng đêm. Cô thừa biết cô sẽ không bao
giờ gửi chúng, mà chỉ đem giấu dưới đệm – nơi Chị Em Hắc Ám sẽ không bao giờ lục soát. Chúng là những trang nhật ký cho cô hi vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ gặp lại anh trai.
Cô tới trước chiếc gương treo tường và vuốt thẳng tóc. Chị Em Hắc Ám, như
họ muốn được gọi, thích cô luôn chỉnh chu, dù họ chẳng để ý đến ngoại
hình của cô mấy – may thật, vì hình ảnh phản chiếu trong gương làm cô
nhăn mặt. Gương mặt trái xoan của cô xanh tái với đôi mắt xám trũng sâu – gương mặt ủ ê không chút ửng hồng nơi gò mà và cũng chẳng ánh lên chút
hi vọng nào. Cô mặc chiếc váy đen giản dị mà hai Chị Em đã đưa khi cô
vừa tới. Dù họ đã hứa, nhưng cô chẳng thấy hành lí của mình đâu, và đây
là tất cả những gì cô có. Cô vội quay mặt đi.
Cô thường không mấy khi giật mình khi nhìn mình trong gương. Nate được
thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, nhưng Tessa luôn hài lòng với mái tóc nâu suôn mượt và đôi mắt xám kiên định của mình. Cô cao hơn hầu hết đám con trai cùng tuổi, nhưng dì Harriet luôn nói rằng nếu một cô tiểu thư cao ráo
luôn tự lo được cho mình, cô ta sẽ mãi giữ được vẻ vương giả. Nhưng giờ
trông cô chẳng vương giả tí nào. Cô lôi thôi bệ rạc và giống một con bù
nhìn đang sợ hãi. Cô tự hỏi liệu Nate có nhận ra em gái mình nếu nhìn
thấy cô ngày hôm nay không.
Nghĩ đến đây, trái tim cô dường như chùng xuống. Nate. Chính anh đã đưa cô
lâm vào cảnh này, nhưng đôi lúc cảm giác nhớ anh dâng trào khiến cô có
cảm giác như vừa nuốt phải mảnh thủy tinh. Không có anh, cô hoàn toàn
đơn độc trong thế giới này. Chẳng có ai quan tâm xem cô sống chết ra
sao. Đôi lúc nỗi sợ ấy choán ngợp trong cô và dìm cô xuống màn đen không lối thoát. Nếu không ai quan tâm tới cô, vậy cô có tồn tại không?
Tiếng khóa lách cách ngay lập tức cắt ngang suy nghĩ của cô. Cửa mở và Miranda đứng ở ngưỡng cửa.
Tessa bực bội nhìn cô ta. Cô không biết Miranda bao nhiêu tuổi. Mười chín?
Hai lăm? Có gì đó không tuổi về gương mặt tròn láng mịn đó. Tóc ả có màu giống màu nước tù và được vén hết ra sau tai. Cũng giống hệt như tay xà ích của Chị Em Hắc Ám, mắt ả cũng lồi ra như mắt ếch, khiến ả lúc nào
cũng như đang ngạc nhiên. Tessa cho rằng hai người đó là bà con của
nhau.
Họ cùng
nhau xuống tầng, Miranda đi tấp tểnh bên cạnh chẳng lấy gì làm duyên
dáng. Tessa giơ tay chạm vào sợi dây chuyền thiên sứ. Đó là thói quen cô thường làm mỗi khi bị bắt đi gặp Chị Em Hắc Ám. Không hiểu sao cô thấy
an tâm khi biết thiên sứ vẫn ở trên cổ. Trong lúc họ đi qua các tầng
nhà, cô vẫn cầm chặt lấy nó. Có vài tầng hành lang trong Ngôi Nhà Hắc
Ám, dù Tessa chẳng thấy gì ngoài phòng của Chị Em Hắc Ám, những hành
lang và cầu thang, cùng phòng của cô. Cuối cùng họ tới một hầm chứa tối
om. Dưới đây khá ẩm thấp, tường nhớp nháp khó chịu, nhưng Chị Em Hắc Ám
rõ ràng không để tâm chút nào. Phòng của họ ở phía trước, đằng sau đôi
cánh cửa rộng. Một hành lang hẹp dẫn vào bóng tối hun hút theo một hướng khác; Tessa không biết cái gì trong hành lang đó, nhưng bóng tối đặc
quánh của nó khiến cô mừng vì mình không biết.
Cửa phòng Chị Em đã mở. Miranda không chần chờ mà bước vào ngay, Tessa đi
theo ả với vẻ cực kỳ không muốn. Cô ghét căn phòng này nhất quả đất.
Căn phòng luôn nóng và ẩm ướt như đầm lầy, kể cả khi ngoài trời đang xầm xì đổ mưa. Những bức tường dường như bốc hơi ẩm, và vải bọc ghế ngồi và
sofa luôn mọc đầy nấm mốc. Nó bốc ra cái mùi kì kì, hệt như mùi sông
Hudson trong ngày nóng: nước, rác và phù sa.
Như thường lệ, Hai Chị Em đã ở đó, ngồi sau cái bàn to tướng. Họ vẫn mặc đồ lòa loẹt như mọi khi, bà Black vận đồ hồng chóe còn bà Dark diện chiếc
váy dạ hội màu xanh chim công. Bên trên chiếc váy xa-tanh chói lọi,
gương mặt họ như những quả bóng bay xám xịt xì hơi. Dù trong phòng nóng
thế nào cũng mặc, lúc nào họ cũng đeo găng tay.
“Để chúng tôi lại với nhau, Miranda,” bà Black vừa xoay quả cầu bằng đồng
nặng trịch để trên bàn vừ a nói. Tessa đã nhiều lần cố nhìn kỹ quả địa
cầu – cô có cảm giác các vùng đất trên đó có gì không đúng, đặc biệt là
vùng nằm giữa Châu Âu – nhưng hai chị em luôn không cho cô nhìn.
“Và đóng cửa lại nhé.”
Không nói không rằng, Miranda làm theo điều họ nói. Tessa cố không nhăn mặt
khi cửa đóng lại, chặn luôn chút gió thổi vào cái nơi bí bách này.
Bà Dark nghiêng đầu. “Tới đây nào, Theresa.” Trong hai người thì bà ta tử
tế với Tessa hơn – bà ta luôn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô, trong
khi người chị lại thích dùng đòn roi và quát nạt. “Và cầm lấy cái này.”
Bà ta giơ gì đó ra: một cái nơ bằng ruy băng màu hồng của con gái. Giờ cô
đã quen được Chị Em Hắc Ám giao cho những thứ từng thuộc về người khác:
những cái ghim gài, đồng hồ, đồ tùy tang và đồ chơi của trẻ con. Có lần
cô được đưa cho một sợi dây giày, lần khác là chiếc khuyên tai dính máu
khô.
“Cầm lấy,” bà Dark sốt ruột nhắc lại. “Và Biến Hình đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT