Arya có khả năng đặc biệt: xuyên không vào sách.
Có thể nói cô là người đã sông nhiều cuộc đời bởi cô sống hầu như là
trọn vẹn trong các câu chuyện được người ta bày bán Arya vốn là một bác sĩ làm việc ở Bệnh viện New York, cô thông thạo cả ngoại khoa và đông y (bả xuyên vào mấy thời cổ rồi làm lang y ở đó~).
“Thôi, kì nghỉ này mình về nhà nên chắc không ăn mừng với mọi người được, xin lỗi nha!”
“Ừ, vậy thôi, bye”
“Bye”
“Bố mẹ, nghỉ lễ con đi chơi với đồng nghiệp nên không về, Lần sau con sẽ mang quà về cho cả nhà nhe ^^”
“Xong rồi, giờ thì mình có thời gian rồi,” Arya hí hửng cầm quyển ‘Quân đoàn
hủy diệt’ trên tay “Truyện hay quá chừng, mình chỉ định xem thử nhân vật chính là ai để né, không ngờ ham quá đọc hết luôn”
Lần trước không đọc tác phẩm, xuyên vào gặp ngay ông main rồi còn khiến ổng bỏ bê nữ chính nữa chứ! Thế là tiền lương cùng tiền thưởng một năm ròng rã của mình bay luôn. Nghĩ đến đây Arya khóc ròng. Mà thôi, giờ biết
ông main là ai rồi né ra là xong, có khi biết trước diễn biến cũng hay!
Arya một tay cầm sách nằm lên giường, tay kia đặt lên ngực ngay phía trên
vết xăm hình ngôi sao sáu cánh. Cô nhắm mắt lại. Lập tức, cái cảm giác
như đang rơi từ trên trời xuống ập đến. Cô cứ nhắm tịt mắt lại cho đến
khi nghe thấy những tiếng nói. ‘Con bé đáng yêu quá’, ‘Bàn tay nhỏ xíu’, ‘Con yêu, tên con là Sei, Sei Miyamura’, ‘Cho ông bế cháu gái với’,...
Trong hình hài em bé mới sinh Arya tiếp tục đặt tay lên ngực tập trung tưởng
tượng bản thân nhân đôi lên làm hai người rồi cô thoát khỏi Thế giới
đó.
Mở mắt ngồi dậy, Arya xuống giường vừa đi vào bếp vừa suy nghĩ. Thời gian trong
sách và ngoài đời chênh lệch rất lớn, uống một cốc cà phê chắc qua
khoảng 5 năm rồi. Có bản sao sống ở đó thì ổn rồi. Mà không biết mình
như thế nào nhỉ? Nhìn bố mẹ là người mà. Cô sực nhớ là đã loáng thấy
trên cổ của bố mẹ có mấy đường xăm màu đen. Arya khá mừng khi biết mình
là Nephilim rồi cô nhảy chân sáo vào bếp đun nước.
Khi đã uống xong, Arya đặt cái cốc lên bàn rồi cô lại tiếp tục bước vào Thế giới của ‘Quân đoàn hủy diệt’. Lúc mở mắt ra cô thấy mình đang ngồi bên cửa sổ. Arya, không giờ cô là Sei Miyamura, cô tự nhắc bản thân mình
như vậy nhưng chính Arya cũng không thích cái tên này. Nhìn xuống đường
phố cô nhận ra từng cửa hàng, ngõ hẻm và còn có cảm giác rất quen thuộc. Kí ức của bản sao, cô nghĩ, Mình đang ở Học Viện Kyoto, Nhật Bản. Bây
giờ là tháng 2 năm 1867, tuần sau là sinh nhật 13 tuổi! TỐT! Mình cần
chuẩn bị đầy đủ để đến Luân Đôn. Và khi đứng lên cô mới nhận ra mình
đang mặc kimono.
11 năm sau….
Luân Đôn, tháng tư năm 1878
Con quỷ nổ banh xác. Cùng với đó, máu đen lẫn lòng phèo bắn tung tóe.
William Herodale vội rút dao lại nhưng đã quá muộn. Axít chua loét trong máu quỷ đã ăn mòn lưỡi dao sáng bóng. Anh chửi thề và ném vũ khí đi; nó rơi xuống vũng nước bẩn và bốc khói như một que diêm tàn. Tất nhiên con quỷ đã biến mất. Nó bị kéo về cái địa ngục quê hương nó, mà chẳng để
lại lấy một vết bẩn.
“Jem!” Will nhìn quanh quất và gọi. “Bồ đâu rồi? Bồ có thấy không? Tôi kết liễu nó chỉ bằng một cú đâm thôi nhé! Được đấy chứ?”
Nhưng Will không nhận được câu trả lời. Lúc rồi anh cũng biết người bạn đồng
hành với mình đã dừng lại trong một con phố ngoằn ngèo và ẩm thấp để
trông chừng giùm anh, nhưng giờ anh chỉ có một mình trong bóng tối. Anh
thấy bực – chuyện khoe chiến tích chẳng còn vui nữa khi không có Jem.
Anh liếc ra nơi con phố thu hẹp lại thành một cái ngách nhỏ dẫn ra dòng
sông Thames đen thẫm ở phía xa. Qua đó, Will thấy bóng của những con
thuyền đang neo bến với đám cột buồm giương lên cao như một rừng cây
trụi lá. Không có Jem ở đó; có lẽ cậu ấy đã trở lại phố Narrow để tìm
kiếm ở nơi sáng sủa hơn. Will nhún vai và trở bước đi theo con đường đã
đưa cậu tới đây.
Phố Narrow cắt ngang phố Limehouse, chạy giữa bến thuyền bên bờ sông và khu nhà ổ chuột xiêu vẹo trải dài về phía tây tới tận Whitechapel. Quả đúng như tên gọi, con phố rất hẹp và lác đác có những nhà kho và dăm ba căn
nhà gỗ mái dốc nằm hai bên. Giờ phố hoàn toàn vắng bóng người. Có lẽ mấy gã bợm nhậu loạng choạng rời quán Chùm Nho cũng đã tìm được một xó xỉnh nào đó mà rúc vào ngủ tạm. Will thích Limehouse, thích cảm giác được ở
nơi rìa thế giới, nơi những con tàu ngày ngày rời bến tới một bến cảng
xa xôi nào đó. Đó là nơi cánh thủy thủ thường lui tới, nơi có đầy những
sòng bạc, ổ nghiệm hút, nhà thổ, nhưng chẳng hại đến ai. Bạn dễ dàng
đánh mất mình khi sa chân vào chốn đó. Anh còn chẳng buồn để tâm đến cái mùi của nó – mùi khói, mùi dây thừng và hắc ín, hương liệu ngoại lai
hòa cùng mùi hôi thối của nước sông Thames.
Nhìn khắp lượt con đường vắng vẻ, anh đưa tay áo lên cố lau vệt máu đen làm
da anh ngứa ngáy và bỏng rát. Vải rách nhuốm màu xanh lục và đen. Một
vết thương xấu xí xuất hiện trên bàn tay anh. Anh có thể dùng chữ rune
trị thương. Có lẽ anh nên nhờ Charlotte. Chị rất giỏi sử dụng iratze.
Một người rời khỏi vùng tối và tiến về phía Will. Anh định tiến tới, rồi
dừng lại. Đó không phải Jem, mà có vẻ là một cảnh sát người phàm đang
đội mũ hình chuông, áo khoác nặng trịch và có vẻ bối rối. Chú ta nhìn
Will, hay đúng hơn là nhìn qua anh. Dù Will đã quen với việc bị che mờ,
nhưng anh vẫn luôn thấy kì kì khi bị người ta nhìn xuyên qua như thể anh không ở đó. Will cố lắm mới kìm được ham muốn giật lấy cái dùi cui của
chú ta và quan sát khi người đàn ông nhìn quanh quất, cố tìm xem nó biến đâu mất. Nhưng nhớ lại những lần Jem lải nhải ca thán khi Will làm trò
đó, và vì anh chưa từng hiểu nối lý do Jem phản đối trò vui như vậy, anh quyết định không làm bạn mình buồn bực.
Với một cái nhún vai và chớp mắt, viên cảnh sát vừa đi qua Will vừa lắc đầu và lầm bầm thề bỏ rượu trước khi bắt đầu hoang tưởng. Will bước sang
bên nhường đường cho người đàn ông, rồi hét lên: “James Carstairs! Jem!
Cái thằng khốn nạn bỏ bạn này, bồ ở đâu rồi!”
Lần này có một tiếng trả lời từ đâu vọng tới. “Đằng này. Đi theo đèn phù thủy ấy.”
Will đi về phía giọng Jem, nghe như vang từ khe hở giữa hai nhà kho; một ánh sáng mờ mờ bập bùng trong bóng tối, hệt như lửa ma trơi. “Bồ nghe thấy
tôi nói gì không đấy? Tôi vừa bảo quỷ Shax nghĩ nó có thể giết tôi bằng
ba cái càng to đẫm máu, nhưng tôi đã dồn nó vào một con hẻm…”
“Có, tôi nghe rồi.” Cậu thiếu niên xuất hiện ở đầu hẻm trông tai tái dưới
ánh đèn đường – hơn cả mức bình thường, dù bình thường cậu ấy đã tái lắm rồi. Anh để đầu trần, khiến người ta phải chú ý ngay tới mái tóc bạc
trắng bất thường, giống như một đồng xi-linh sáng bóng. Đôi mắt màu bạc
trên gương mặt góc cạnh hơi xếch, tiết lộ đôi chút về nguồn gốc của
anh.
Trên áo Jem có vết nhơ sậm màu và tay dính đầy máu.
Will căng thẳng. “Bồ chảy máu kìa. Chuyện gì thế?”
Jem phẩy tay bảo Will đừng lo. “Không phải máu của tôi đâu.” Anh quay đầu nhìn con hẻm đằng sau. “Là của người kia.”
Will nhìn qua bạn, vào bóng tối đặc quánh của con hẻm. Ở góc xa xa là một
bóng người nằm co quắp – chỉ là một cái bóng trong vùng tối, nhưng khi
Will nhìn kỹ, anh có thể thấy một bàn tay trắng bệch, và một lọn tóc
vàng.
“Xác một người phụ nữ à?” Will hỏi. “Người phàm à?”
“Đúng ra là một cô bé. Khoảng mười bốn tuổi thôi.”
Nghe tới đó, Will lớn tiếng chửi thề thậm tệ. Jem kiên nhẫn đợi anh bình tĩnh lại.
“Nếu chúng ta gặp cô bé sớm hơn một chút,” cuối cùng Will nói. “Con quỷ khát máu đó…”
“Vụ này có gì đó rất đặc biệt. Tôi không nghĩ là do quỷ đâu.” Jem nhíu mày. “Qủy Shax là thứ kí sinh. Nó sẽ dụ nạn nhân về tổ để đẻ trứng vào da cô ta khi cô ta còn sống. Nhưng cô bé này – cô ta bị đâm nhiều nhát. Và
tôi không cho rằng con hẻm này là hiện trường sự việc, vì ở đây không
dây nhiều máu lắm. Tôi nghĩ cô ta bị tấn công ở đâu đó, rồi cô ta tự lê
mình đến đây rồi chết vì các vết thương.”
“Nhưng quỷ Shax…”
“Tôi đã bảo, tôi không nghĩ quỷ Shax đứng sau vụ việc này. Tôi nghĩ quỷ Shax đang bám theo cô ta – săn cô ta vì gì đó, hoặc giúp ai đó.”
“Khứu giác quỷ Shax rất nhạy,” Will đồng tình. ”Tôi nghe nói pháp sư dùng
chúng để tìm người mất tích. Và đúng là có vẻ con quỷ này hành động có
chủ đích.”Anh nhìn thi thể đáng thương nằm cong queo trong hẻm. “Bồ
không tìm thấy hung khí, đúng không?”
“Đây này.” Jem rút từ trong túi ra một con dao quấn trong vải trắng.
“Hình như là dao mổ hay đi săn gì đó. Nhìn lưỡi dao mảnh thế này cơ mà.”
Will cầm lấy. Lưỡi dao mảnh thật, với chuôi bằng xương được đánh bóng. Lưỡi
và chuôi dao đều bết máu khô. Khẽ nhíu mày, anh lau dao lên tay áo, cạo
sạch máu khô tới khi một biểu tượng được khắc sâu vào lưỡi dao hiện ra:
Hai con rắn cắn đuôi nhau, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.
“Ourboros,” Jem cúi nhìn con dao và nói. “Một biểu tượng kép. Bồ nghĩ nó có ý nghĩa gì?”
“Điểm tận cùng,” Will vẫn nhìn con dao và một nụ cười nhạt xuất hiện trên khóe môi anh, “và bắt đầu của thế giới.”
Jem nhăn mặt. “Tôi học môn biểu tượng học rồi, William ạ. Tôi muốn biết bồ
nghĩ sự xuất hiện của nó trên con dao có gì đặc biệt không?”
Gió sông thổi lòa xòa mái tóc của Will; anh bực bội vuốt tóc khỏi tầm mắt
rồi tiếp tục nghiên cứu con dao. “Nó là biểu tượng thuật giả kim, không
phải của pháp sư hay cư dân Thế Giới Ngầm. Nó thường thuộc về con người – những người phàm ngu ngốc luôn muốn dùng ma thuật làm tấm vé đi đến bến đỗ của tiền tài và danh vọng.”
“Những kẻ thường kết thúc cuộc đời thành một đống nùi đầm đìa máu tươi trong một ngôi sao năm cánh.” Jem có vẻ buồn bã.
“Những kẻ thích tìm kiếm những phần của Thế Giới Ngầm trong thành phố xinh đẹp của chúng ta,” Sau khi cẩn thận cuốn khăn tay quanh con dao, Will nhét
nó vào túi áo khoác. “Bồ nghĩ Charlotte có cho tôi điều tra vụ này
không?”
“Bồ
nghĩ chị ấy có tin tưởng để bồ nằm vùng trong Thế Giới Ngầm không? Những tụ điểm bài bạc, những xới trụy lạc, những ả đàn bà đã mất hết nhân
phẩm…”
Will cười hệt như Lucifer lúc sắp bị đày khỏi Thiên đường. “Mai đi điều tra có sớm quá không nhỉ?”
Jem thở dài. “Cứ làm gì bồ muốn đi, William. Tính bồ luôn vậy mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT