Ngay khi Tessa trở lại hình dáng thật của mình,
một loạt câu hỏi ập tới làm cô tối tăm mặt mũi. Dù đã quá quen với phép
thuật nhưng những Nephilim ở đây vẫn cực kỳ ngưỡng mộ khả năng của cô.
Điều này càng làm tăng thêm mối nghi ngờ trong cô – rằng khả năng Biến
Hình của cô cực kỳ không bình thường. Kể cả Charlotte, người đã biết
trước về khả năng của Tessa, cũng rất phấn khích.
“Vậy nếu muốn Biến Hình thành ai đó, em phải có đồ của người đó, đúng
chứ?”Charlotte hỏi lần thứ hai. Sophie và bác gái mà Tessa nghi là đầu
bếp đã dọn đĩa và mang trà và bánh điểm tâm rất ngon tới, nhưng chẳng
một thực khách nào buồn động tới. “Em không thể chỉ cần nhìn người khác
và…”
“Em đã
giải thích rồi.” Tessa bắt đầu đau đầu. “Em phải cầm đồ của họ, hay một
mẩu tóc hay ít lông mi. Gì đó thuộc về họ. Nếu không em chẳng làm được
gì hết.”
“Một chút máu có được không?” Will có vẻ thích thú tìm hiểu.
“Có lẽ… em không biết. Em chưa từng thử.” Tessa nhấp một ngụm trà giờ đã lạnh ngắt.
“Và Chị Em Hắc Ám biết khả năng của em? Họ biết trước em sao?” Charlotte hỏi.
“Vâng. Vì thế họ mới tìm đến em.”
Henry lắc đầu. “Nhưng sao họ biết? Anh không hiểu được.”
“Em không biết,” Tessa nói, không phải lần đầu. “Họ chưa từng giải thích
với em. Em chỉ biết những gì đã kể cho mọi người – rằng dường như họ
biết chính xác em có thể làm gì và huấn luyện em. Mỗi ngày họ ở cùng em
hàng giờ liền…” Tessa nuốt vị đắng trong miệng xuống. Những ký ức bỗng
hiện lên: hàng giờ hàng giờ trong căn hầm của Ngôi Nhà Hắc Ám, cách họ
hét vào mặt cô rằng Nate sẽ chết nếu cô không Biến Hình như họ muốn, cảm giác đau đớn khi đã học được cách. “Lúc đầu đau lắm,” cô thì thào. “Như thể mọi chiếc xương đều bị bẻ gãy, và nát vụn ngay trong người em. Họ
buộc em phải bn hai, ba, rồi cả tá lần một ngày, tới khi em bất tỉnh. Và rồi ngày tiếp theo, họ lại lặp lại. Em bị nhốt trong căn phòng đó nên
không trốn đi được…” Cô hít một hơi không đều. “Ngày cuối cùng, họ thử
kêu em Biến Hình thành một cô gái đã chết. Cô ta bị đâm bằng dao găm. Có gì đó đã đuổi theo cô ta vào hẻm…”
“Có lẽ đó là cô gái anh và Jem tìm thấy.” Will ngồi thẳng dậy và mắt sáng
lên. “Jem và anh đoán hẳn cô ấy đã trốn từ một vụ tấn công và chạy trốn
trong đêm. Anh tin họ đã cho quỷ Shax đuổi theo để đưa cô ấy về, nhưng
anh đã giết nó. Chắc họ phải rất muốn biết có chuyện gì đã xảy ra.”
“Cô gái đó là Emma Bayliss,” Tessa lí nhí. “Cô ấy có mái tóc vàng, tết lại và buộc bằng ruy băng màu hồng… Cô ấy khá nhỏ nhắn.”
Will gật đầu xác nhận miêu tả đó.
“Sau đó họ có hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Đó là lí do họ muốn em biến hình thành cô ấy. Khi em bảo họ rằng cô ấy đã chết, họ có vẻ nhẹ
nhõm.”
“Cô bé tội nghiệp,” Charlotte lầm bầm. “Vậy em có thể Biến Hình thành người chết? Chứ không chỉ người sống?”
Tessa gật đầu. “Giọng của họ vang vào trong đầu em khi em Biến Hình. Sự khác
nhau là rất nhiều người trong số họ có thể nhớ thời khắc họ chết.”
“Eo.” Jessamine rùng mình. “Bệnh quá đi.”
Tessa nhìn Will. Anh Herodale, cô thầm sửa lại, nhưng thật khó gọi anh như
vậy. Không hiểu sao cô cảm thấy mình hiểu rõ anh hơn so với thực tế.
Nhưng điều đó nghe thật ngu ngốc. “Anh tìm ra em vì anh đang điều tra
Emma Bayliss,” cô nói. “Nhưng cô ấy chỉ là người phàm. Anh dùng từ…
người phàm, đúng chứ? Sao anh phải đổ nhiều thời gian và công sức vào
việc đó?”
Khi
Will nhìn cô, đôi mắt anh mang màu xanh sậm. Rồi thái độ của anh thay
đổi – chỉ hơi chút chút thôi, nhưng cũng đủ cho cô nhận ra dù không
hiểu. “Ồ, anh không quan tâm, nhưng Charlotte muốn tìm hiểu. Chị ấy nói
chuyện đó liên quan tới một rắc rối lớn hơn. Rồi khi anh và Jem theo dõi Câu lạc bộ Xứ Quỷ, nghe lời đồn về những vụ giết người khác, bọn anh
nhận thấy đúng là có chuyện đang xảy ra. Dù có thích người phàm hay
không, bọn anh cũng không thể để họ chết không nhắm mắt như thế. Đây là
lí do bọn anh tồn tại.”
Charlotte nhoài người qua bàn. “Chị Em Hắc Ám chưa từng nói họ định làm gì với khả năng của em, đúng không?”
“Chị biết về Ông Chủ,” Tessa nói. “Họ bảo họ chuẩn bị em cho ông ta.”
“Cho ông ta làm gì?” Will hỏi. “Ăn thịt chắc?”
Tessa lắc đầu. “Để… để kết hôn. Họ nói vậy đấy.”
“Để kết hôn?” Jessamine đặc giọng miệt thị. “Thật lố bịch. Có lẽ định đem bồ làm vật tế và không muốn làm bồ hoảng thì có.”
“Anh không biết cái đó,” Will nói. “Anh đã kiểm tra vài phòng trước khi tìm
thấy Tessa. Anh thấy một phòng được trang hoàng lộng lẫy như phòng tân
hôn. Những tấm rèm trắng trên chiếc giường cỡ lớn. Một chiếc váy trắng
treo trong tủ. Có lẽ nó vừa với em.” Anh nhìn Tessa ra chiều ngẫm nghĩ.
“Kết hôn có thể đem tới nhiều quyền lợi,” Charlotte nỏi. “Nếu được tổ chức
đúng, nó sẽ cho phép người khác sử dụng khả năng, hoặc thậm chí là kiểm
soát em đấy, Tessa.” Chị vừa suy ngẫm vừa gõ tay xuống bàn. “Chị đã thử
tìm “Ông Chủ” trong kho dữ liệu. Từ đó thường được dùng để chỉ người
đứng đầu một nhóm thầy pháp. Các thành viên Câu lạc bộ Xứ Quỷ vẫn tự
huyễn hoặc mình là thành viên của một nhóm thầy pháp. Chính vì vậy mà
chị có cảm tưởng Ông Chủ và Câu lạc bộ Xứ Quỷ có liên hệ với nhau.”
“Chúng ta từng điều tra họ và không nhận thấy họ làm trò nguy hiểm gì.” Henry chỉ ra. “Luật đâu cấm người ta ngốc chứ.”
“May cho anh,” Jessamine lẩm bẩm.
Henry có vẻ tổn thương nhưng không nói gì. Charlotte dành cho Jessamine cái nhìn lạnh tanh.
“Henry nói đúng” Will nói. “Jem và em cũng không hề bắt quả tang họ làm chuyện gì phạm pháp – uống rượu ngải đắng trộn cùng tro quỷ, đại loại thế.
Chúng ta đâu thể can thiệp vào chuyện họ làm chính mình bị thương chứ?
Nhưng nếu họ làm hại người khác…”
“Em có biết ai trong đó không?” Henry tò mò hỏi.
“Người phàm thì không.” Will bực bội nói. “Em chẳng thấy không cần và rất
nhiều người trong số họ đeo mặt nạ hay hóa trang đi dự các sự kiện của
câu lạc bộ. Nhưng em nhận ra một vài cư dân Thế Giới Ngầm. Magnus Bane,
tiểu thư Belcourt, Ragnor Fell, De Quincey…”
“De Quincey? Mong anh ta không vi phạm luật lệ gì. Em thừa biết chúng ta sẽ gặp rắc rối thế nào nếu phải đối đầu với một thủ lĩnh ma cà rồng,”
Charlotte buồn bực.
Will cười trong lúc uống trà. “Mỗi khi thấy hắn, em đều thấy hắn hiền như nai vậy.”
Sau khi lườm anh, Charlotte quay sang Tessa. “Cô hầu gái mà em nhắc tới –
Miranda – có khả năng của em không? Còn Emma thì sao?”
“Em không nghĩ vậy. Nếu Miranda giống em, họ đã huấn luyện ả rồi, và Emma không nhớ điều gì giống như vậy.”
“Và họ chưa từng nói tới Câu lạc bộ Xứ Quỷ? Hay việc họ đang phục vụ lợi ích lớn lao gì?”
Tessa nghĩ lại một hồi. Liệu đó có phải điều Chị Em Bóng Tối nói khi họ nghĩ cô không nghe không? “Em không nghĩ họ từng nhắc tới tên câu lạc bộ đó, nhưng có lúc họ nói về những buổi gặp mặt, và các thành viên khác vui
thế nào khi biết họ huấn luyện em tốt. Họ từng nhắc tới một cái tên…”
Tessa cau mày, cố nhớ. “Một người trong câu lạc bộ. Em không nhớ, nhưng
hình như cái lên đó nghe lạ tai lắm…”
Charlotte nhoài người qua bàn. “Em thử nhớ được không Tessa?”
Tessa biết Charlotte không định làm hại cô, nhưng giọng chị vẫn khiến cô nhớ
tới những giọng nói khác – những giọng nói giục giã cô thử lục tìm trong tiềm thức để nắm lấy sức mạnh. Những giọng nói có thể chuyển thành lạnh tanh nếu cô dám phản đối, dù chỉ một chút. Những giọng nói dụ dỗ, dọa
dẫm, lừa lọc cô.
Tessa ngồi thẳng dậy. “Nhưng trước hết, anh trai em ra sao rồi?”
Charlotte chớp mắt. “Anh trai em?”
“Chị nói nếu em cho chị thông tin về Chị Em Hắc Ám, chị sẽ giúp em tìm anh
trai. Và em đã nói rồi đó. Nhưng em vẫn chẳng biết Nate ở đâu.”
“À.” Charlotte ngả lưng ra ghế và có vẻ hơi bối rối. “Tất nhiên rồi. Ngay
ngày mai, bọn chị sẽ bắt tay vào điều tra xem anh ấy ở đâu,” chị trấn an Tessa. “Bọn chị sẽ bắt đầu từ chỗ làm của anh ấy – nói chuyện với ông
chủ xem ông ta có biết gì không. Bọn chị có nhiều đầu mối lắm, Gray ạ.
Lời đồn lan trong Thế Giới Ngầm nhanh như trong thế giới của em thôi.
Không sớm thì muộn, bọn chị sẽ tìm được người có đầu mối về anh trai
em.”
Một lát
sau, bữa ăn kết thúc. Tessa cáo từ và sung sướng rời bàn ăn sau khi từ
chối lời đề nghị được dẫn cô về phòng của Charlotte. Cô chỉ muốn được
một mình suy ngẫm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT