Buổi chiều, tại một lầu các lịch sự tao nhã, một nữ tử xinh đẹp một thân xiêm y tử sắc ngồi bên cửa sổ từ từ uống trà.

Làn da nữ tử này trong suốt như ngọc, tóc đen như mun, kết hợp với cặp mắt như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, thật sự là xinh đẹp mười phần.

“Tiểu thư, nô tỳ nghe nói mấy nhà điếm vừa khai trương bên hàng rào phía Tây sinh ý náo nhiệt, không biết tiểu thư đã nghe nói chưa.”

“Ta biết mấy nhà điếm kia dường như rất đặc sắc, sinh ý nào nhiệt cũng không có gì lạ.” Ngô Ức Thường nhấp nhấp nước trà, không để ý lắm trả lời.

“A nha, đó không phải là điều nô tỳ muốn nói… Ngài có biết chủ nhân mấy nhà điếm kia là ai không?”

“Ai?” Ngô Ức Thường buồn cười liếc mắt nhìn bộ dáng cố tỏ ra thần bí của nha đầu.

“Chính là vị Trương công tử kia, người mà trúng phải mấy câu hỏi mà ngài ngẫu nhiên viết hồi trước!”

“Nga?” Ngô Ức kinh ngạc, “Là hắn sao?”

“Chắc chắn là vị công tử ấy!”

“Như vậy thì thật trùng hợp.” Ngô Ức Thường nhợt nhạt cười rộ lên, quang mang trong ánh mắt càng lóe sáng hơn một chút, “Chờ có cơ hội, nhất định phải đi gặp người này.”

_____

Đỗ Thăng gần đây rất bận rộn, mấy việc lớn nhỏ của nhà điếm hàng rào phía Tây đều phải do hắn ra mặt kiểm tra đối chiết, mà chủ nhân chân chính của mấy tiểu điếm lại diêu diêu tự tại đi chơi cùng tình nhân.

“Cha, nghỉ ngơi một chút đi.” Đỗ Hoàn Nhi một thân lục y đi vào phòng, bưng một chén trà hoa cúc đến trước mặt Đỗ Thăng. Mấy con sói con đã không thể dùng từ ‘nhỏ’ để hình dung nữa đi theo nàng, chúng nó hiển nhiên đã tìm được đối tượng thân cận mới.

“Được.” Đỗ Thăng gật đầu, cũng không vội vàng uống.

Đỗ Hoàn Nhi thấy cha mình suốt ngày bận rộn như vậy tất nhiên là đau lòng, dù sao cha nàng cũng mới khỏi bệnh.

“Cha, thật ra… ta cũng có thể giúp làm việc.”

Đỗ Thăng sờ sờ đầu nữ nhân, khẽ cười nói: “Ngươi bây giờ cũng chưa cần làm gì. Cha ngươi cũng chưa già đâu, chịu được chút áp lực này. Bây giờ mới khai trương nên mới bận một chút, qua một thười gian nữa thì mọi thứ sẽ tốt hơn.”

Đỗ Hoàn Nhi gật gật đầu, trong lòng lại âm thầm quyết định sau này phải học tập cha thật tốt, tranh thủ về sau có thể giúp đỡ lúc bận.

_____

Trên Tây Hồ, ánh mặt trời nhu hòa chiếu lên mặt hồ lấp la lấp lánh.

Một thuyền hoa nhỏ chậm rãi trôi.

Trương Mạc mở cửa sổ ra một chút, gió hơi lạnh lập tức thổi vào khoang thuyền.

“Ngươi giao hết việc cho Đỗ Thăng sao?” Đông Phương Bất Bại một bên hỏi, một bên cầm lên một quả anh đào từ mâm hoa quả trên bàn.

“Đúng vậy. Mà Đỗ Thăng đúng là có mệnh không tốt, gia đạo sa sút, chính mình lại bệnh nặng, bi thảm nhất chính là vừa khỏi bệnh đã bị ta nô dịch.” Trương Mạc thản nhiên phân tích, giống như hoàn toàn không phát hiện mình chính là nguyên nhân cho sự bi thảm kia.

Đông Phương Bất Bại yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời buổi chiều không nóng gắt như lúc giữa trưa, hồ nước phản quang cũng không mãnh liệt bằng.

Lúc này có một chiếc thuyền một bên trôi qua, người trên thuyền lơ đãng nhìn thấy Trương Mạc rồi sửng sốt rõ ràng.

Trương Mạc bắt tay thưởng thức anh đào, ngẩng đầu thấy Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, theo ánh mắt y nhìn ra thì thấy nam nhân tên Viên Vũ đang mỉm cười nhìn về phía hắn.

“Là ngươi!”

......

Trương Mạc hiển nhiên có ấn tượng sâu sắc về nam tử kia, dù sao cũng nhờ công người đó mà hắn lời 150 lượng bạc.

Đơn giản nói chuyện phiếm vài câu với Viên Vũ, sao đó nói cho hắn vị trí tiểu điếm, Trương Mạc liền bảo nhà đò quay đầu.

“Ngươi biết hắn sao?” Đông Phương Bất Bại hỏi, trên mặt không có biểu tình dư thừa nào nhưng Trương Mạc có thể cảm thấy được sự kinh ngạc của y.

“Lúc ngươi còn chưa tới Hàng Châu thì quen hắn, võ công của hắn có vẻ không tồi.”

Đông Phương Bất Bại nhìn bóng dáng đã đi xa của chiếc thuyền kia ngoài cửa sổ, ánh mắt đạm mạc, không biết suy nghĩ cái gì.

Kỳ thật đây là lần đầu tiên hai người Trương Mạc đi ra ngoài chơi kể từ khi hai người đến Hàng Châu. Hai người tự nhiên đến những nơi nổi tiếng gần Tây Hồ. Hai người ngồi thuyền trước, lúc sau lại đi ăn các món ăn vặt nổi tiếng cùng không nổi tiếng ở đây, nửa ngày cứ như vậy trôi qua rất nhanh.

Nghe nói trà Long Tĩnh ở Tây Hồ là trà tốt, Đông Phương Bất Bại cảm thấy hứng thú. Vì thế hai người lại vào trà điếm cùng tơ lụa điếm mua vài thứ.

Buổi tối, lúc hai người về đến nhà, Vương quản gia đang nghiêm túc chờ ở cửa.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Vương quản gia liếc nhìn Trương Mạc một cái, Trương Mạc vì thế tự giác tránh đi.

“Giáo chủ, Nhậm Ngã Hành quyết định sáu ngày sau sẽ đánh lén Ngũ Nhạc.”

“Rốt cục cũng quyết định sao,” Đông Phương Bất Bại lộ ra ý cười thản nhiên, “Ngươi phân phó những người còn ở Hắc Mộc Nhai đi theo Nhậm Ngã Hành phải nghĩ biện pháp trở về.”

“Dạ!”

Nếu Nhậm Ngã Hành là phiền toái không thể không giải quyết thì đương nhiên không từ mọi thủ đoạn để giải quyết hắn. Mượn sức người khác là một lựa chọn rất tốt.

“Đông Phương, ngươi thử đi này.” Trương Mạc không hỏi Đông Phương Bất Bại vừa có chuyện gì, chỉ vui vẻ giơ quần áo tơ lụa mới mua về hướng Đông Phương Bất Bại mà khoa tay múa chân.

“Thay luôn bây giờ sao?” Đông Phương Bất Bại cầm quần áo, hỏi.

“Thay cho ta xem.”

Đông Phương Bất Bại do dự. Tuy rằng bình thường cũng ngủ cùng nhau nhưng đều mặc áo ngủ, bây giờ thay quần áo trước mặt Trương Mạc, y vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.

“Muốn ta nhìn chỗ khác sao?” Trương Mạc buồn cười nhìn một mạt xấu hổ trên mặt Đông Phương.

“… Phải.”

“Được rồi.” Trương Mạc xoay người, “Nhanh lên.”

......

Quần áo mới mua được làm từ tơ lụa trắng, kiểu dáng thanh tú, cổ áo hở một đường chữ V làm lộ ra xương quai xanh trắng nõn của Đông Phương Bất Bại.

Trương Mạc nhìn thấy đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô.

“Khụ, rất đẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play