Trương Mạc nghe thấy lời nói của thiếu niên, tim nhất thời đập loạn.
Hắn nhìn kỹ ‘thiếu niên’ trước mắt, quả nhiên phát hiện hình dáng người này không giống nam tử. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng đứa nhỏ này thanh tú gầy yếu, ai biết lại là như thế này.
“…Là lỗi của ta. Xin lỗi.” Trương Mạc che dấu xấu hổ của chính mình.
“Ngài đừng để ý, ta mặc như này đúng thật trrông giống nam hài tử.” Đỗ Hoàn Nhi kéo kéo quần ảo vải thô của chính mình, mơ hồ còn có điểm ngượng ngùng.
“Xin lỗi, ta tưởng hắn là nam hài lại bộ dạng nhu nhược làm ta không thuận mắt, mới muốn giáo huấn vài câu.” Trương Mạc cười cười, nói với nam nhân trên giường, “Nếu là nữ hài tử thì như vậy cũng coi như kiên cường, là đứa nhỏ không tồi.”
Sắc mặt nam nhân hòa hoãn lại, trong mắt vẫn có một mạt đề phòng. “Ngài nói đùa.”
“Ta đi gọi thầy thuốc, ngươi chăm sóc cha ngươi trong lúc đó.” Trương Mạc nói với Đỗ Hoàn Nhi.
“Chờ một chút,” Nam nhân trên giường vội vàng nói lại bởi vì vậy mà lại ho khan.
“Cha, ngươi chậm một chút, chúng ta không vội.” Đỗ Hoàn Nhi ở bên vỗ lưng cho nam nhân.
“Vị đại gia này, cho dù chúng ta hiện không có gì nhiều nhưng đạo lý vô công không thể lộc vẫn là phải có.” Nam nhân thấy thần sắc sốt ruột của đứa nhỏ, suy yếu cười cười nhưng vẫn kiên định nhìn về phía Trương Mạc.
Trương Mạc gật gật đầu, “Điều này là tất nhiên, chuyện không có lợi ta sẽ không làm.” Hắn biết, nếu bày ra bộ mặt nhân nghĩa chỉ sợ sẽ càng làm người khác hoài nghi, vẫn nên nói công bằng cho thỏa đáng. “Ta sẽ trả tiền chữa bệnh cho ngươi, không quan tâm việc có thể chữa khỏi hay không,” Trương Mạc dừng lại, làm bộ như không thấy Đỗ Hoàn Nhi trừng hăn, “Nếu chữa khỏi, ngươi cùng đứa nhỏ sẽ đến làm cho ta để trả nợ. Nếu không chữa được, thì chỉ đứa nhỏ đến chỗ ta trả nợ thôi. Như thế nào?”
Nam nhân không phản ứng ngay lập tức, hắn nhìn nhìn Đỗ Hoàn Nhi, lại nhìn Trương Mạc, hỏi, “Chỗ của ngài làm gì?”
“Ta kinh doanh tửu lâu, nhưng ngươi vẫn có thể yên tâm, an toàn thân thể của các ngươi ta có thể cam đoan.” Thần sắc Trương Mạc đầy chân thành, “Chúng ta có thể lập thỏa thuận.”
Nam tử trên giường nghe Trương Mạc nói như vậy, hơi hơi sợ run rồi cười khổ nói, “Hiện tại ta mắc ơn ngươi mà còn không biết phân biệt phải trái thì quả thật là người đáng chết.”
“Ngài đừng nói vậy, ta chi nhấc tay chi tiền thôi. Huống hồ cũng không phải cho không các ngươi.”
Sau khi Trương Mạc gọi thầy thuốc nổi danh của hàng rào phía Tây đến rồi lại vội vàng trở lại Hoắc gia thì đã là chạng vạng.
Nghe nói Hoắc Kim Đỉnh ra ngoài, Trương Mạc liền đưa tư liệu đã thống kê cho hạ nhân, phân phó chờ Hoắc lão nhân về thì đưa cho hắn.
“Đông Phương?” Trương Mạc đi vào phòng, cũng không thấy bóng dáng Đông Phương Bất Bại.
Ngồi xuống bên bàn, Trương Mạc chú ý tới trong cái đĩa trên bàn có một đống vật dạng phấn. Hắn cẩn thận nhìn nhìn, rồi lại dùng ta sờ sờ.
…Đây chẳng lẽ là điểm tâm lúc trước?
Trương Mạc có chút hồi hộp, hắn chưa làm được gì thì Đông Phương Bất Bại đã mở cửa đi vào.
“Sao bây giờ ngươi mới về?” Không đợi Trương Mạc hỏi, Đông Phương Bất Bại đã nói trước.
“Ta bị trì hoãn một chút. Sao ngươi biết lúc nào ta trở về?”
“Ta mới ra ngoài một nén nhang trước.” Đông Phương Bất Bại bộ dáng mệt mói, đi đến bên giường ngồi xuống.
Trương Mạc đứng dậy đi đến bên cạnh y, giơ tay mát xa hai bả vai, “Làm sao vậy? Lại có bộ dáng mệt mỏi như vậy.”
“Không có gì, có một số việc không dễ đối phó.” Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, khẽ thở dài, ôm lấy thắt lưng Trương Mạc. “Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
Trương Mạc nhíu mày, cái gì mà ‘bảo vệ hắn an toàn’? Hắn yếu ớt như vậy sao?
Nâng mặt Đông Phương Bất Bại lên, Trương Mạc nhìn chăm chú vào mắt đối phương, “Ta không cần ai bảo vệ cả, cho dù người đó là ngươi, cũng không phải gánh vác cái gì hộ ta. Nói đúng ra thì phải là ta bảo vệ ngươi mới đúng.”
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại lộ ra vài phần ý cười, “Ngươi bảo vệ ta sao?”
“Đương nhiên. Ngươi có chuyện gì bảo ta, ta sẽ thật nhanh chạy tới.” Trương Mạc cúi người hôn lên trán Đông Phương.
“Được, vậy làm tròn bổn sự của ngươi cho ta. Ta muốn nói cho ngươi là quản gia nhà này là người của ta.”
“Người của ngươi?”
“Quản gia của Hoắc gia đã bị đánh tráo.” Đông Phương Bất Bại giải thích, vẫn thấy sắc mặt không hài lòng của Trương Mạc, “Làm sao vậy?”
“Cái kia… Ta mới là người của ngươi.”
Đông Phương Bất Bại không để ý tới rối rắm của Trương Mạc, trừng hắn một cái rồi tiếp tục nói, “Nhậm Ngã Hành biết chúng ta ở Hàng Châu.”
“Hắn vẫn chưa từ bỏ sao?” Trương Mạc suy nghĩ, tay lại sờ tóc Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại bắt lấy cái tay không thành thật của Trương Mạc, đang muốn nói thì lại có tiếng đập cửa.
“Trương tiên sinh, lão gia đã trở lại, mời ngài đến gặp.”
“Đã biết, ngươi lui xuống trước đi!” Trương Mạc quay đầu lại nhìn Đông Phương Bất Bại, “Có một chuyện chưa hỏi ngươi, nếu chúng ta sống ở đây thì ngươi thấy thế nào?”
Đông Phương Bất Bại nhướn mày, “Ở Hoắc gia sao?”
“Không phải. Ta nghĩ đến nghĩ đi vẫn phải buôn bán kiếm tiền. Tuy chúng ta từ trước tới giờ sống cũng không có khó khăn gì nhưng có nhiều tiền một chút cũng tốt.”
“Cho nên?”
“Hoắc Kim Đỉnh muốn ta hỗ trợ quản lý hai nhà điếm. Để bồi thường thì hắn sẽ an bài cho chúng ta một gian nhà, mặt khác thì tiền thu được cũng khá khả quan. Chúng ta sống ở đây như vậy có được không? Nhưng nếu ngươi không thích phía Nam, chúng ta rời đi cũng không sao.”
Đông Phương Bất Bại nhìn ánh mắt Trương Mạc, mỉm cười nói: “Ta không có ý gì cả, nghe theo ngươi đi.”
Trương Mạc cúi đầu hôn Đông Phương Bất Bại, hôn đến mơ mơ hồ hồ mới nói, “Ta đi đây.”
“Được.”
____________
“Xú tiểu tử, ta đã xem mấy thứ này rồi.” Thấy Trương Mạc đến, Hoắc lão giơ mấy tờ giấy trong tay lên.
“Như thế nào?”
“Ta thấy ba nhà này không tồi, ngươi xem đi.” Hoắc Kim Đỉnh rút ba trang giấy ra.
Trương Mạc nhận rồi xem, lúc lâu sau mới nói: “Hoắc lão nhân, ánh mắt ngươi không tồi.”
“Điều đó là đương nhiên.” Không quan tâm bị Trương Mạc xem thường, Hoắc Kim Đỉnh tiếp tục nói, “Đúng rồi, tòa nhà ta nói là cho ngươi đều đã chuẩn bị xong rồi, ngươi có muốn đến xem không?”
“Đã chuẩn bị xong rồi? Nhanh như vậy sao?”
“Trước kia ta đã định sẵn nhà rồi, chẳng qua gần đây mới bố trí tốt thôi.” Hoắc Kim Đỉnh hỏi tiếp, “Ngươi đã thương lượng qua với người bằng hữu kia chưa?”
“Đã thương lượng rồi. Ta đáp ứng điều kiện của ngươi, hai ngày này liền chuyển sang luôn đi.”
“Coi như ngươi thông minh.” Hoắc lão nhân vừa định nói lại bị quản gia cắt ngang.
“Lão gia, Trương tiên sinh sẽ chưa quen tòa nhà mới kia, không bằng để ta sang đó giúp đỡ hắn thời gian đầu.”
Hoắc Kim Đỉnh nghe xong thỉnh cầu của Vương quản gia, không hé răng một lúc lâu. Nửa ngày sau, hắn đột nhiên quay đầu trừng Trương Mạc, oán hận nói: “Trương Mạc, ngươi thế mà lại quyến rũ quản gia của ta…”
Trương Mạc yên lặng quay đi, chỉ thấy trên khuôn mặt bình thường không chút thay đổi thay đổi của Vương quản gia lần đầu tiên xuất hiện vết rách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT